Trong văn phòng, hiệu trưởng trường tiểu học đang ngồi soạn bài, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hoàng giáo viên phía sau dẫn theo mấy đứa nhỏ, đứa nào đứa nấy đều má đỏ ửng, rõ ràng là vừa vận động xong.
"Giáo viên Hoàng, có chuyện gì vậy?” Hiệu trưởng mỉm cười hỏi.
Nghe hiệu trưởng hỏi, giáo viên Hoàng bực tức quay về bàn làm việc cầm lấy chiếc cốc tráng men, ngửa đầu uống cạn nước trong cốc, cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn một chút mới lên tiếng trả lời hiệu trưởng.
"Đám nhỏ này đang đánh nhau.
Tôi thấy gần đây việc học của bọn nhỏ quá ít nên mới dư thừa năng lượng như vậy.
Ba đứa họ Khương kia cũng rất lợi hại, cả ba đánh nhau! " Giáo viên Hoàng nói luyên thuyên, kể lại từng câu chuyện.
Cứ tưởng hiệu trưởng nhất định sẽ dạy dỗ ba đứa nhà họ Khương, dù sao giáo viên Hoàng cũng từng nghe nói, thời điểm nhập học Kim Hải Yến đã nhờ người nhà của hiệu trưởng xin cho mới được chuyển trường vào đây.
“Hahaha, ba đứa nhỏ nhà họ Khương này cũng thú vị thật, một đứa đánh nhau, hai đứa đến giúp, đúng là chị em đồng lòng.
”
Giáo viên Hoàng sững người, bỗng nhiên cảm thấy sự việc này có chút khó xử lý, trong lòng âm thầm suy nghĩ một lúc, sau đó mới nhìn hiệu trưởng, lên tiếng hỏi: “Hiệu trưởng, ông xem chuyện này xử lý thế nào?”
“Chuyện này cần phải hỏi tôi sao, giáo viên Hoàng cứ xem mà làm là được rồi.
" Hiệu trưởng nói xong liền cúi đầu tiếp tục soạn bài, hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào chuyện này.
Ban đầu giáo viên Hoàng còn định phạt Khương Nhã, nhưng câu nói vừa rồi của hiệu trưởng lại khiến giáo viên Hoàng có chút do dự.
Ngẩng đầu nhìn bốn học sinh đang đứng dựa tường, ánh mắt giáo viên Hoàng hơi trầm xuống, sau khi cho mấy đứa nhỏ đứng khoảng mười mấy phút, giáo viên Hoàng mới lên tiếng: "Thôi được rồi, lát nữa về lớp mỗi đứa viết cho tôi một bản kiểm điểm năm trăm chữ, chiều nay bảo phụ huynh các em đến văn phòng gặp tôi.
"
Khương Nhã bước ra khỏi văn phòng giáo viên, trở về lớp học vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của các bạn xung quanh, Khương Nhã không để tâm, vẫn làm việc của mình.
Về phần Kim Hải Yến, sau khi bị đánh một trận thì có vẻ hơi sợ hãi, ngồi bệt tại chỗ khóc nức nở.
Chuông tan học buổi trưa vang lên, Khương Nhã vội vã chạy ra khỏi lớp, nhìn thấy Khương Cầm và Khương Tùng đang đợi ở cổng trường.
Ba chị em vừa chạy vừa nói chuyện trên đường về nhà, chưa kịp bước vào cửa đã thấy Dương Quý Mai đang nhổ cỏ trong vườn rau trước nhà.
Bà Mai đứng bên luống rau, chân trần dẫm lên đất, ống quần xắn lên để lộ một đoạn da thịt đen nhánh.
Nhìn thấy bóng dáng mẹ, Khương Nhã chột dạ, lén lút lẻn vào vườn rau, chẳng nói chẳng rằng phụ giúp mẹ nhổ cỏ.
Bên cạnh bỗng nhiên có thêm một người, Dương Quý Mai ngẩng đầu lên thì thấy Khương Nhã, thấy đứa con gái lười biếng này lại chịu khó giúp bà nhổ cỏ, trong lòng bà có chút không tin vào mắt mình.