“Khương Nhã, lúc về con bị ngã đập đầu à?”, Dương Quý Mai ngờ vực lên tiếng.
“Không ạ.” Khương Nhã đáp lại một câu.
Khương Nhã rụt rè ngước mắt lên nhìn trộm mẹ, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Dương Quý Mai.
“Thôi đi, có gì thì nói thẳng, đừng có giở trò với mẹ, mẹ nói cho con biết, mẹ không có dễ bị lừa đầu.” Lúc này Dương Quý Mai chắc chắn Khương Nhã có chuyện muốn nói.
“Mẹ ơi, có một tin tốt và một tin xấu, mẹ muốn nghe tin nào trước?”
“Tin tốt.”
“Mẹ ơi, giáo viên muốn mời mẹ đến trường "uống trà" ạ!" Khương Nhã nịnh nọt cười nói.
Giáo viên mời bà uống trà, chuyện này chưa từng xảy ra, sao lại thấy kỳ quái thế nhỉ?!
“Còn tin xấu là gì?"
“Mẹ ơi, hôm nay con đánh nhau ở trường, giáo viên muốn mẹ chiều nay đến trường một chuyến." Nói xong câu đó, không đợi Dương Quý Mai kịp phản ứng, Khương Nhã đã bỏ chạy mất dạng.
Nhìn theo bóng lưng của Khương Nhã, Dương Quý Mai suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu ra, hóa ra tin tốt tin xấu đều là một chuyện à?
Đúng là "quả bom nổ chậm", không đánh thì không nghe lời, đứa con gái này đúng là!
————
Vào buổi chiều, Dương Quý Mai cùng ba đứa con đi bộ về phía trường học, mỗi khi gặp thôn dân trên đường, Dương Quý Mai đều dừng lại và nói vài lời.
Lúc hai giờ, cả nhóm đã đến trường và ba đứa trẻ.
Trở lại lớp học, Dương Quế Mai bước vào phòng giáo viên với tâm trạng bất an.
Trong văn phòng, giáo viên Hoàng và một người phụ nữ khác đã đợi sẵn ở đó, người phụ nữ này không ai khác chính là Lương Âm - mẹ của Kim Hải Yến.
Thấy Dương Quý Mai bước vào, Lương Âm đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, lúc nhìn rõ cách vẻ ngoài giản dị của một người phụ nữ nông thôn trên người Dương Quý Mai, trong lòng bà ta không khỏi dâng lên một tia tự mãn.
Lương Âm cũng là nông dân, nhưng bà ta khác với Dương Quý Mai ở chỗ, bà ta tự coi mình là nửa người thành phố, sở dĩ nói là “nửa” bởi vì nơi Lương Âm ở tuy cũng là nông thôn nhưng lại nằm ngay mặt đường quốc lộ, nên cũng có thể coi là người thành phố.
Thấy hai bên phụ huynh đều đã đến đông đủ, giáo viên Hoàng mời hai người ngồi xuống, sau đó kể lại sự việc xảy ra vào buổi sáng, chưa để giáo viên Hoàng kịp mở lời, Lương Âm đã “vèo” một cái đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Dương Quý Mai.
“Chị dạy con kiểu gì thế, ba đứa đánh một đứa con nhà tôi, chị xem con tôi kìa, bị đánh đến mức buổi trưa không ăn cơm nổi, khóc suốt từ nãy đến giờ.
Tôi nói cho chị biết, chuyện này con chị nhất định phải xin lỗi, hơn nữa còn phải bồi thường tổn thất cho con tôi, đưa cho nhà tôi 100 quả trứng gà, thêm 50 đồng nữa.
”
Một trăm quả trứng gà, nghe Lương Âm nói xong, Dương Quý Mai âm thầm tính toán trong lòng, trong nhà tổng cộng nuôi mười con gà, trong đó gà mái đẻ chỉ có bốn con, mỗi ngày chỉ được bốn quả trứng, một trăm quả thì nhà bà phải tích trữ gần một tháng.
Hơn nữa, năm mươi đồng đối với nhà họ Khương mà nói cũng không phải là một con số nhỏ, mỗi lần đóng học phí cho ba đứa con cũng mất chín mươi tám đồng, số tiền học phí này bà phải vất vả lắm mới vay được của em trai.