Diệp Uyển Uyển sững sờ.
Đây là lần đầu tiên Ôn Nguyễn đánh cô và mạnh như vậy!
Hai mắt Diệp Uyển Uyển nhanh chóng đỏ lên, lông mi run rẩy che đi khuôn mặt sưng tấy của mình, xấu hổ chạy ra ngoài.
Ra tới cửa thì đụng phải Ôn Cẩm Chương và Liễu Thục Oánh.
Liễu Thục Oánh biết Ôn Nguyễn không bao giờ muốn để Diệp Uyển Uyển dạy kèm cho mình, mỗi lần làm bài tập đều chơi game, kiếm cớ mang sữa đến, rồi đưa Ôn Cẩm Chương đến đây.
Lúc trước, Ôn Nguyễn đã hứa sẽ cho Diệp Uyển Uyển làm gia sư cho cô, hiển nhiên là Ôn Cẩm Chương có tia hi vọng cho đứa con gái cặn bã này, Liễu Thục Oánh muốn tiêu diệt hoàn toàn hy vọng của cô!
Vừa đến cửa hai người đã thấy Diệp Uyển Uyển đang che mặt, nước mắt lưng tròng.
"Đây là...!Có chuyện gì vậy?" Liễu Thục Oánh kéo tay Diệp Uyển Uyển xuống, ngạc nhiên nhìn dấu tay đỏ ửng trên má trái của cô, "Ai đánh con?"
Trong phòng làm việc chỉ có Diệp Uyển Uyển và Ôn Nguyển, còn ai có thể đánh cô ta ngoại trừ Ôn Nguyển?
Ôn Cẩm Chương nhìn dấu tay đỏ ửng trên mặt Diệp Uyển Uyển, biết cái tát không nhẹ, khuôn mặt hơi trầm xuống.
Ông sải bước vào phòng làm việc, vừa định hỏi Ôn Nguyễn thì thấy cô đang ngồi trước cây đàn piano, đôi vai mảnh khảnh rũ xuống, đôi mắt nai trong veo và chứa động đầy sương mù, vẻ bất bình và khó chịu như bất cứ lúc nào nước mắt cũng có thể tuôn rơi.
Trái tim Ôn Cẩm Chương chợt dịu lại.
"Hai đứa lại làm sao vậy?"
Sau khi Diệp Uyển Uyển bị Ôn Nguyễn tát, cơn giận của cô vẫn chưa nguôi ngoai, cô lao vào, mắt đỏ hoe nhìn Ôn Nguyển, "Con đang làm bài tập, em ấy làm ầm lên không cho con tập trung, con bảo em ấy đừng chơi đàn nữa, thay vào đó em ấy tát con! "
"Chú, căn nhà này nếu không giữ được mẹ con con, hai mẹ con con liền rời đi, không cần bắt nạt người như vậy!"
Ôn Cẩm Chương còn chưa kịp nói gì, Ôn Nguyễn đã đi tới, ôm lấy cánh tay của ông, lắc nhẹ, một đôi mắt nai ửng hồng, trong sáng thuần khiết đến nỗi người ta không thể nói một lời buộc tội cô.
"Chị Uyển Uyển cũng phải làm việc riêng, nên không có thời gian giúp con.
Nên con đi đánh đàn, vì sắp sinh nhật 40 tuổi của ba rồi, con biết ba thích nghe " Autumn Whispers " , Con muốn chơi nó vào ngày hôm đó.
"
“Nhưng chị Uyển Uyển nói rằng con làm ảnh hưởng đến chị ấy, rằng con chơi không tốt, con nhờ chị ấy chỉ dạy cho con, nhưng chị ấy lại mắng con là thiếu tài năng, và nói rằng con không thể học tốt được gì!” Ôn Nguyễn vẻ mặt mềm mại, xoa xoa cánh tay Ôn Cẩm Chương, giọng nói mềm mại như sáp, "Ba, lòng tự trọng của con đã bị đánh trúng, cho nên mới đánh chị tức giận như vậy!"
Diệp Uyển Uyển thật sự sắp bị Ôn Nguyễn làm cho tức điên lên, cô là có chuyện gì vậy? Thật ra Ôn Nguyễn còn giả bộ đáng thương hơn cô sao?
Diệp Uyển Uyển hít sâu một hơi nói: "Chú, con không nói không kèm cặp, nhưng em ấy không biết câu nào.
Con nói khi nào em ấy học xong sẽ dạy kèm cho em ấy, em ấy còn cố ý chơi những nốt nhạc thô bạo để làm phiền con, con chỉ nhắc nhở em ấy, cũng không có đã kích em ấy! "
Diệp Uyển Uyển đi tới bàn làm việc, lấy ra hai viên giấy nhét vào lỗ tai cô, "Con bé không nghe lời, con liền nhét bi giấy vào lỗ tai, thật không hiểu sao Nguyễn Nguyễn lại trở mặt đánh người, vu oan cho con? "
Ôn Nguyễn từ lâu đã mong rằng Diệp Uyển Uyển sẽ không thừa nhận, nhìn Diệp Uyển Uyển lông mi dài, " Chị Uyển Uyển, chị nói em chơi đàn khó nghe?"
"Không phải là đúng như vậy sao? Nguyễn Nguyễn, em chơi đàn không được thì tốt thì đừng chơi.
Chú mời nhiều khách đến dự tiệc sinh nhật lần thứ bốn mươi của chú.
Em muốn chú mất mặt sao?"
Ôn Nguyễn không nói mà ngồi xuống trước cây đàn, những ngón tay mảnh mai và dịu dàng, đàn trên cây đàn..