Hoắc Hàn Niên! ! !
Ôn Nguyễn tóm chặt lấy tay nam nhân, móng tay với cường độ lớn như muốn khảm sâu, cô nghẹn ngào khóc rống, cuống họng giống như là bị lửa thiêu ——
"Hoắc Hàn Niên, tôi không muốn anh vì tôi mà chết, không đáng giá!"
Cái tay bị cô cầm chặt, đột nhiên dùng sức đánh, bên tai truyền đến một đạo thanh âm lạnh như băng, "Có bệnh.
"
Ôn Nguyễn mở choàng mắt, lông mi dài run rẩy, nước mắt khống chế không nổi từ khóe mắt trượt xuống.
Đôi mắt trong suốt hiện lên một tia mê mang, cô chậm chạp quay đầu.
Ngồi tại bên cạnh cô, thiếu niên đã đứng dậy hướng phòng học đi ra ngoài, chỉ lưu lại một thân ảnh cao, gầy gò lại trong trẻo lạnh lùng cao ngạo.
Thẳng đến thiếu niên biến mất, Ôn Nguyễn mới chậm rãi thu tầm mắt lại.
Tựa như nghĩ đến cái gì, vệt lấy tia nước mắt còn động lại trên mắt, mắt đột nhiên có chút trợn to, tràn đầy chấn kinh cùng hoang đường!
"Nguyễn tỷ, vừa mơ tới cái gì, gì mà chúng ta là đối thủ một mất một còn, nói hắn vì tỷ chết không đáng?" Hàng phía trước mặc áo thun rộng rãi của nam sinh, tóc xoã tung, quay đầu nhìn về phía Ôn Nguyễn, thấy cô hốc mắt đỏ bừng, cánh môi phát run, bị bộ dáng của cô làm giật nảy mình, " Nguyễn tỷ, không sao chứ, không phải bị quỷ dọa đấy chứ?"
Ôn Nguyễn nháy nháy mắt, chần chờ mở miệng, "Trọng sinh?"
" Nguyễn tỷ, đừng dọa tôi!"
Kim Xán, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng học, thiếu niên trên mặt biểu hiện như đang xem mình diễn hài ——
Hết thảy trước mắt, quen thuộc vừa xa lạ, là kí ức của cô nhiều năm trước.
Ôn Nguyễn dưới bàn hung hăng bấm mình một cái, thấy đau đớn, cô trừng mắt nhìn, lại khóc lại cười, "Thế mà không phải là mộng!"
Cô một lần nữa trở lại năm 2016, ngày 20 tháng 9.
Năm này là năm cô mười tám tuổi, ngay tại lúc cô vào học cấp ba.
Ôn Nguyễn từ trên ghế đứng lên, cúi đầu mắt nhìn chân mình trắng nõn mảnh khảnh, lại sờ gương mặt hoàn hảo không chút tổn hại, xác nhận không phải là mộng, trong thân thể huyết dịch một lần nữa trở về.
Lòng của cô, lập tức kịch liệt nhảy lên.
" Nguyễn tỷ, tên người ngồi cùng bàn tỷ, khẳng định đã đi ra ngoài hút thuốc rồi, Văn Đệm đã đi gọi thầy chủ nhiệm! Lúc này nhất định có thể đem hắn đuổi khỏi lớp 12 của chúng ta!"
Ôn Nguyễn nghe được lời Thẩm Xuyên nói, chấn động mạnh một cái.
Một màn này quen thuộc như thế.
.
.
Học kỳ này Hoắc Hàn Niên được xếp lớp chuyển đến tại học viện quý tộc Isa, hắn vừa đến, liền gây nên oanh động toàn trường.
Dựa vào sự kinh diễm cùng gương mặt u ám trong trẻo, khí chất lạnh lùng, tâm điểm chú ý từ Hoắc Cảnh Tử đổi thành Hoắc Hàn Niên.
Mà Ôn Nguyễn, từ khi bắt đầu lớp mười, Hoắc Cảnh Tử chính là được đám người não tàn ái mộ, trong đó có cô!
Ai dám cướp đi vinh dự của Hoắc Cảnh Tu cô liền phải tìm người đó liều mình.
Lúc này, Ôn gia nổi danh ở Vân Thành, cô lại được ông nội Ôn nâng ở lòng bàn tay, cứ thế với tính tình kiêu căng ương ngạnh, là tiểu ma nữ nổi danh ở học viện Isa.
Từ ngày Hoắc Hàn Niên tiến vào lớp 10, cô liền tuyên bố muốn đem hắn đuổi đi, còn muốn cho hắn biết cướp đi vinh dự Hoắc Cảnh Tu sẽ thảm hại thế nào!
Vào hôm nay thầy chủ nhiệm bắt gặp hắn hút thuốc, trước đó cô đối với hắn đã nhiều lần gây ra chuyện ngu xuẩn đáng ghét!
" Nguyễn tỷ, yên tâm, thầy chủ nhiệm ghét nhất học sinh hút thuốc, nếu để cho thầy thấy Hoắc Hàn Niên hút thuốc, thì hắn chết chắc —— "
"Ngậm miệng!" Ôn Nguyễn một chân đá văng cái ghế, chân thẳng tấp, hướng ngoài phòng học chạy đi.
Mặc dù không rõ ràng kiếp trước Hoắc Hàn Niên lúc sắp chết nói hứa hẹn gì với mình, nhưng hắn thay cô báo thù, nhặc xác cô, còn cùng cô chết cùng một chỗ, chỉ dựa vào ba điểm này, cô liền đã thiếu nợ hắn rất nhiều!
Còn có tin tức bên trên chỗ báo cáo, hắn mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, cô nhất định phải trợ giúp hắn, tìm ra nguyên nhân bắt nguồn bệnh tình của hắn, giúp hắn trở lại chính mình!.