Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu


Ôn Cẩm Chương mua cho Ôn Nguyễn khoang hạng nhất.

Lên máy bay, Ôn Nguyễn ngồi tại hàng cuối cùng, vị trí dựa vào hành lang.

Liễu Khả Nhi cũng ngồi khoang hạng nhất, cô ta ngồi tại hàng thứ nhất, đi ngang qua Ôn Nguyễn, bước nhanh hơn, tựa như Ôn Nguyễn là ôn thần.

Liễu Khả Nhi tháo kính râm sau khi ngồi xuống.

Không lâu sau, một bà cụ ăn mặc giản dị đi tới.

Lão phu nhân thỉnh thoảng lại ho khan hai tiếng, Liễu Khả Nhi cau mày ghét bỏ.

Gì vậy?
Ở đâu là khoan hạng nhất, làm sao ai cũng có thể vào được như vậy chứ?
Khi bà cụ lại ho, Liễu Khả Nhi gọi tiếp viên hàng không, vẻ mặt âm trầm nói: "Bà cụ này trông khá già rồi, lại ho nữa, lỡ lây bệnh cho người khác thì phải làm sao?"
"Có phải hãng hàng không này đang thực hiện một số hoạt động phúc lợi công cộng để cho những người già chưa từng đi máy bay trải nghiệm dịch vụ hạng nhất?"
"Các vị đã xem xét tâm tình của những hành khách khác chưa? Tôi xuống máy bay còn có một vài hoạt động phải tham gia.

Nếu bà ấy bị bệnh lao phổi thì sao?"
Cô tiếp viên hàng không nhìn Liễu Khả Nhi, làm sao cô ta có thể nhìn ra bà cụ này là một bà lão bình thường?
Chuyến bay của cô ta đang đi không phải là hàng không của bà cụ này sao?
Bà cụ ăn mặc khiêm tốn, nhưng đều là quần áo thủ công được đặt mai từ trước, các thương hiệu nổi tiếng không thể so sánh được.

Ngay khi cô tiếp viên định nói gì đó, bà lão lắc đầu với cô, “Không sao, mang khẩu trang cho tôi.

” Bà cụ nói và ho hai lần.

Sau khi tiếp viên hàng không mang khẩu trang đến, bà cụ đeo vào.

Bà liếc nhìn Liễu Khả Nhi đang quay đầu đối diện với mình, "Cô gái, thực xin lỗi, vừa rồi tôi bị cảm.


"
Liễu Khả Nhi cau mày, "Nếu bị cảm thì cứ ở nhà, ra ngoài làm gì? Có biết tôi là ai không, nếu tôi bị lây bệnh thì bà có chịu trách nhiệm không?"
"Nếu cô bị lây nhiễm, tôi chịu trách nhiệm.

"
Liễu Khả Nhi hừ lạnh, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường.

Lão phu nhân đã lâu không âm thầm đi ra ngoài, mà người trẻ tuổi trong xã hội bây giờ trở nên kiêu ngạo, thô lỗ như vậy sao?
Bà cụ thở dài trong lòng.

Hèn chi cháu bà không thích giao du với phụ nữ.

Sau khi máy bay chính thức cất cánh, nó đã bay êm ả trên không trung.

Ôn Nguyễn bịt mắt ngủ thiếp đi.

Đang mơ màng, cô nghe thấy tiếng tiếp viên nhắc mọi người thắt dây an toàn, máy bay bắt đầu rung lắc dữ dội.

Ôn Nguyễn mở mắt.

Bộ đàm nhắc lại một lần nữa rằng máy bay gặp phải luồng gió, vui lòng thắt dây an toàn.

Trong vài giây, chiếc máy bay còn rung lắc mạnh hơn.

Ôn Nguyễn cũng lắc lư trái phải, tim đập thình thịch.

Một đứa trẻ trong khoan đầu tiên hét lên sợ hãi, "Mẹ, con sợ, chúng ta sắp chết?"
"Không, không, không.

"
Giọng của nữ tiếp viên lại vang lên trên bộ đàm, "Xin hãy đeo mặt nạ dưỡng khí vào, ngồi vào chỗ, thắt dây an toàn và đừng di chuyển!"
Dù được tiếp viên nhắc đi nhắc lại nhưng hành khách trên khoang vẫn hoảng loạn.

Không ai muốn chết!
Liễu Khả Nhi tái mặt vì sợ hãi, bụng cứ réo rắt.

Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy cánh tay cô.

Liễu Khả Nhi nhìn thấy bà cụ sắc mặt tái nhợt, ôm chặt lấy cô, có chút khó thở, Liễu Khả Nhi đưa tay đẩy bà ra.

“Cô gái, giúp tôi đeo mặt nạ dưỡng khí!” Bà lão nói, ho dữ dội.

Liễu Khả Nhi chán ghét quay đầu lại, coi như không có nghe thấy bà.

"Cô gái, tôi sắp không thở được rồi, giúp tôi ! "
Liễu Khả Nhi sắp bị bà cụ làm cho khó chịu, "Tôi còn không thể bảo vệ chính mình, bà đừng quấy rầy tôi nữa!"
Liễu Khả Nhi bất đắc dĩ phải giúp bà.

Các hành khách khác cũng hoảng sợ, không dám di chuyển chỗ ngồi của mình để giúp bà cụ.

Ôn Nguyễn nghe thấy tiếng ho của bà cụ, cô nhíu mày.

Nếu không đeo mặt nạ dưỡng khí, bà cụ có thể gặp nguy hiểm.


Theo bản năng của một người chữa bệnh, Ôn Nguyễn cởi dây an toàn và đi về phía hàng ghế đầu.

Máy bay vẫn rung lắc dữ dội, và ngay cả nữ tiếp viên cũng không thể ra khỏi chỗ ngồi.

Ôn Nguyễn bị văng ra ngoài và té xuống đất.

Cô bỏ qua cơn đau và nhanh chóng đứng dậy.

Nắm chặt lấy chỗ ngồi phía trước củavà bước về phía trước một cách khó khăn.

Cuối cùng cũng đến được chỗ bà cụ, cô xé mặt nạ dưỡng khí và đeo cho bà.

Bà cụ nhìn Ôn Nguyễn cảm kích, ngón tay khẽ run.

Ôn Nguyễn gật đầu với bà cụ, ra hiệu bà ấy không nên kích động.

Sau khi trở lại chỗ ngồi của mình, Ôn Nguyễn nhận ra rằng chân tay của cô đã bị đau nhức vì cú ngã.

Sau khi máy bay dần ổn định, cô mới xoa xoa cổ tay bị đau của mình.

Ngay sau đó, Liễu Khả Nhi hét lên một tiếng.

"Có người ngất!"
Ngay sau đó, tiếng kêu cứu của tiếp viên phát ra từ bộ đàm: "Có hành khách trên máy bay cần giúp đỡ gấp.

Có bác sĩ trong số hành khách không?"
Ôn Nguyễn nhanh chóng cởi dây an toàn và chạy về phía hàng ghế đầu.

Cũng có các bác sĩ trong hạng phổ thông.

Ôn Nguyễn định đi kiểm tra bà cụ đã ngất, thì Liễu Khả Nhi đã kéo Ôn Nguyễn đi mất.

"Làm trò gì vậy? Bây giờ cuộc sống của cô đang bị đe dọa, cô thích thể hiện nhiều như vậy sao?"
Ôn Nguyễn hất tay Liễu Khả Nhi ra, nhìn bà cụ nằm trên mặt đất.

Nam bác sĩ trung niên đã khám cho bà cụ và tiến hành hồi sức cho bà nhưng vô ích.

"Nhịp tim yếu ớt, không cảm nhận được hô hấp, hiện tại không có thiết bị cứu hộ, phải nhanh chóng liên hệ với mặt đất, đưa bệnh nhân đến bệnh viện!"

"Còn cách sân bay quốc tế Đế đô hai mươi phút nữa, bà ấy có thể đợi đến lúc đó được không?"
Nam bác sĩ nhíu mày, "Không có khả năng.

"
Tiếp viên hàng không vội vàng, nếu bà cụ có trắc trở, tất cả sẽ phải bị sa thải.

Môi bà cụ bắt đầu tím tái, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

Ôn Nguyễn thu dọn ba lô rời khỏi chỗ ngồi, cô bước nhanh tới, gạt đám người xung quanh sang một bên, "Để tôi thử xem.

"
Ôn Nguyễn ngồi xổm bên người bà cụ.

“Ôn Nguyễn, mạng người quan trọng, y thuật của cô như mèo ba chân, đừng lắm chuyện sẽ trực tiếp hại chết bà ấy!” Liễu Khả Nhi cúi người, cố gắng kéo Ôn Uyển ra xa.

"Chát" một tiếng, Ôn Nguyễn tát vào mặt Liễu Khả Nhi một cái, ánh mắt trong veo, "Cút đi.

"
Liễu Khả Nhi bị Ôn Nguyễn tát một cái.

Cô ta che mặt nói với tiếp viên hàng không, nam bác sĩ và những người xem khác, "Mau kéo cô ta đi, cái gì cũng đều không hiểu, để cô ta trị liệu, còn không bằng trực tiếp gϊếŧ chết mình!"
"Cô gái, cô đừng cường ngạnh như vậy, vị bác sĩ này nếu không thể giúp được gì, vậy cô có thể giúp cho bà ấy được không?"
Cô tiếp viên hàng không sợ Ôn Nguyễn trực tiếp gϊếŧ chết bà cụ nên đã bước tới, cố gắng kéo Ôn Nguyễn đi.

Ôn Nguyễn liếc nhìn tiếp viên hàng không, ánh mắt lạnh lùng nheo lại, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy khí chất, "Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ trả giá bằng tính mạng!"
Xung quanh, không ai dám hé răng nửa lời.

Tất cả đều nhìn cô gái trẻ này với vẻ khó tin.

Sao cô dám đem tính mạng cuộc đời mình ra đảm bảo như vậy?!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận