Giọng nói chậm rãi vang lên, lạnh lẽo thấu xương.
Tạ Phương Phương bỗng nhiên giật mình.
Lúc này mặt cô ta đối diện với bồn cầu, mùi thuốc sát trùng xông vào mũi cô ta.
Tạ Phương Phương dùng sức vũng vẫy, nhưng đầu cô ta bị cái chân kia đạp, căn bản không thể làm gì được.
Tạ Phương Phương kêu to: “Thi Mị, con tiện nhân này, quả nhiên là cô giả bộ!”
Thi Mị lạnh nhạt nhìn người dưới chân mình, không hề có chút thương hương tiếc ngọc nào, thậm chí còn dùng sức đạp đầu cô ta xuống: “Xem ra cô còn chưa đủ tỉnh táo?”
Tạ Phương Phương đang muốn phản bác, bỗng nhiên cô ta nghe thấy tiếng nước chảy.
Dòng nước lạnh lẽo từ bốn xung quanh chảy xuống, Tạ Phương Phương giật mình, càng thêm ra sức giãy dụa.
Nhưng dòng nước lạnh buốt hòa cùng với mùi thuốc sát trùng từ miệng, xoang mũi chảy vào, khiến cho Tạ Phương Phương bị sặc mấy ngụm, hai tay dùng sức giãy dụa.
Ngay khi Tạ Phương Phương cảm thấy mình không thở nổi, nước ngừng chảy.
Cảm giác nóng rát tràn vào khoang mũi khiến cho Tạ Phương Phương không nhịn được mà ho khan.
Thi Mị hơi cúi người, nắm chặt lấy tóc cô ta, hơi kéo đầu cô ta lên, chậm rãi nói: “Hiện tại đã tỉnh táo chưa?”
Tạ Phương Phương sao có thể chịu nổi ủy khuất như thế!
Nghe Thi Mị nói thế, nước mắt chảy ra, quay đầu mắng: “Con tiện nhân này….
”
Cô ta còn chưa có nói xong, đầu của cô ta lại bị đè xuống, dòng nước nhấn chìm những lời tiếp theo của cô ta.
Không đến hai giây, Thi Mị liền nắm chặt tóc cô ta, hơi nhướng mày, cúi người cười nhạt: “Tiện nhân?”
Tạ Phương Phương bị lăn lộn, quay đầu nhìn Thi Mị, trong mắt mang theo sự sợ hãi: “Cô…Cô không phải là Thi Mị…Cô là ai!”
Thi Mị không có lá gan làm ra loại chuyện này.
Trước kia Thi Mị không hòa mình với tập thể, thậm chí có chút quái gở nhưng lá gan lại rất nhỏ.
Nhỏ đến mức khi Thi Mị bị vây ở nơi hẻo lánh, bị lột đồ, đánh đập, cô cũng không dám nói ra một chữ.
Ở trường cấp 3, tuy Thi Mị là hoa khôi, nhưng đều bị bọn họ đè dưới tay, mặc cho bọn họ đánh chửi, Thi Mị cũng không hề chống cự.
Nhưng hiện tại hoàn toàn thay đổi.
Không để cho cô ta nói nhiều, trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói lạnh lẽo, có chút ý cười: “Tôi là ai?”
Cô là Đường Vũ.
Nhưng, lúc này phải gọi cô là Thi Mị.
Da đầu của Tạ Phương Phương bị kéo đến mức đau nhức, miệng thở hổn hển, chờ cô nói tiếp.
Nhưng Thi Mị tiện tay ném tóc cô ta ra, xoay người đi ra ngoài.
Tạ Phương Phương thở phì phò, quay đầu nhìn theo bóng lưng Thi Mị, trong đáy mắt cô ta đều là sự ác độc và không cam lòng.
Tạ Phương Phương cố gắng đứng lên, cầm lấy di động của mình, nhìn thấy vết nứt trên đó, trong lòng càng thêm oán hận.
Thi Mị chính là con chó của các cô, cô nên bị bọn họ trừng phạt ở trong trường.
Chó không có tư cách phản kính.
Tạ Phương Phương cầm di động lên, nước trên tóc cô ta nhỏ xuống màn hình điện thoại, Tạ Phương Phương mở group chat của bạn học ra, Tạ Phương Phương phát hiện tay mình run run.
Cô ta nhắn vào đó: “Muốn biết nữ thần cao lãnh của các cậu bây giờ như thế nào sao@Tất cả mọi người.
”
:Thi Mị?
:Thật sự là Thi Mị? Đã lâu không gặp cô ấy rồi, cậu và cô ấy đang ở cùng sao.
:Sao có chuyện đó được, quan hệ bọn họ không tốt, nhưng quả thật đã lâu không thấy Thi quyến rũ rồi, hiện tại cô ấy thế nào?
Tạ Phương Phương nhìn dáng vẻ ăn mặc bẩn thỉu của Thi Mị, gần như có thể tưởng tượng đến những con chó săn coi Thi Mị là nữ thần sẽ có biểu cảm gì!
Cô ta nhếch môi cười, Tạ Phương Phương ấn vào nút trò chuyện bằng video, gọi: “Thi Mị!”