Thi Mị che giấu biểu cảm của mình.
Cho dù Bạch Nguyệt Khiết có nhìn chằm chằm cô, cũng chỉ nhìn thấy dáng vẻ mở mịt và nghi hoặc của cô.
Thấy như thế, nụ cười của Bạch Nguyệt Khiết càng thêm ôn nhu, nói nhỏ: “Nếu không, cũng không phải là chính Thi Mị đưa quà cho bà nội, như vậy bà nội sẽ ghét cô hơn!”
Quả nhiên, Thi Mị lộ ra vẻ mặt sợ hãi, bối rối: “Không ghét Thi Mị, Thi Mị ngoan!”
“Hứa với tôi không được nói ra ngoài, được không?”
Thi Mị quả quyết gật đầu.
Bạch Nguyệt Khiết ôn nhu cười: “Vậy cô nói một chút, cô đồng ý với tôi chuyện gì?”
Thi Mị nhanh chóng lặp lại: “Bắt chước Đường Vũ, không nói cho người khác.
”
“Là không nói cho bất kỳ ai.
” Bạch Nguyệt Khiết nhấn mạnh: “Nhớ kỹ đó.
”
Thi Mị nặng nề gật đầu.
Bạch Nguyệt Khiết hài lòng xoa đầu cô: “Thật ngoan, chị Bạch dẫn cô đi ăn đồ ngọt có được không?”
Cuối cùng ánh mắt của Thi Mị cũng sáng lên, con ngươi đen nhánh như mực, vô cùng chói mắt: “Ừ!”
Bạch Nguyệt Khiết nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát này của cô, trong mắt cô ta lóe lên sự ảm đạm, mỉm cười nói một tiếng: “Nên sống hoạt bát.
”
……………….
Ăn xong đồ ngọt, Bạch Nguyệt Khiết càng cảm thấy đồ ngốc càng thân thiết với mình hơn.
Khóe môi Bạch Nguyệt Khiết giương lên, không nén nổi nụ cười.
Cô ta dẫn Thi Mị đến phòng sáng tác của mình, lấy ra một chiếc đàn tỳ bà, hỏi cô: “Biết đánh không?”
Thi Mị hào hứng đi qua, kéo một dây, một tiếng “keng” vang lên.
Nghe thấy Bạch Nguyệt Khiết hỏi, Thi Mị lập tức nói: “Biết!”
Bạch Nguyệt Khiết giật nảy cả mình: “Thật sao?”
Thi Mị gật đầu.
Bạch Nguyệt Khiết bắt đầu hoài nghi quyết định này của cô ta là đúng hay không.
Trước khi Thi Mị xảy ra tai nạn xe cô, cô là sinh viên trường nghệ thuật?
Làm không tốt, thì sẽ ra sao?
Không phải kế hoạch của cô ta sẽ thất bại sao?
Trong lòng Bạch Nguyệt Khiết bất an, cô ta vừa đưa tới, vừa nói: “Đường Vũ am hiểu nhất chính là đàn tỳ bà, cô ta am hiểu nhất cũng là (thập diện mai phục).
”
Sai rồi.
Thứ cô am hiểu nhất là đàn dương cầm.
Còn về phần khúc tỳ bà mà cô am hiểu nhất…
Từ nhỏ cô đã bị bà nội bắt luyện tập “thập diện mai phục” mỗi ngày, cô không thể không am hiểu.
Thi Mị giả bộ nghe không hiểu cô ta nói gì, liền nhận lấy tỳ bà, kéo loạn một trận.
Ma âm truyền vào tai!
Bạch Nguyệt Khiết vô cùng khiếp sợ, vội vàng giữ tay cô lại, vẻ mặt run rẩy: “Đây chính là cái cô gọi là biết?”
Thi Mị ôm chặt đàn tỳ bà, chu môi nói: “Biết!”
“Cô không biết, chúng ta sẽ học một chút!”
Rốt cuộc Bạch Nguyệt Khiết cũng hiểu, dưới cái nhìn của Thi Mị, có thể đánh ra được âm thanh là biết đàn.
“Tôi biết!”
Để chứng minh, Thi Mị lại một lần nữa kéo dây đàn.
Bạch Nguyệt Khiết sắp bị tiếng đàn khó nghe kia làm cho choáng váng, trực tiếp đoạt đàn tỳ bà lại, cắn răng nói: “Cô sẽ không biết đàn, đàn dương cầm tương đối dễ, chúng ta qua đánh đàn dương cầm có được không?”
Lúc này Thi Mị mới không tình nguyện buông tay ra.
Bạch Nguyệt Khiết buông lỏng một hơi, đi tới chiếc dương cầm đắt đỏ, mở tấm vải che ra.
“Oa!” Thi Mị rất vui vẻ, đi thẳng đến, không ngừng bấm loạn lên phím đàn.
Bạch Nguyệt Khiết thật sự không thể nhịn được nữa, giữ tay cô lại, nói: “Đủ rồi!”
Thi Mị giống như bị hù dọa, lập tức rút tay về, rụt rè nhìn cô ta.
Bạch Nguyệt Khiết hít sâu một hơi, đè nén cảm giác bực bội.
Lộ ra nụ cười ôn nhu, Bạch Nguyệt Khiết tiếp tục nói: “Tôi sẽ gọi người đến dạy cô, hôm nay không đàn.
”
Thi Mị cố làm ra vẻ: “Được rồi, thật ra tôi biết đàn!”
Chỉ là không muốn cho cô ta biết mà thôi.
Bạch Nguyệt Khiết: Ha ha ha.
………………
Sau đó, Thi Mị làm ba giáo viên dạy đàn dương cầm tức giận rời đi.
Lúc Bạch Nguyệt Khiết hỏi nguyên nhân, vẻ mặt những người đó đều lộ vẻ sợ hãi: Không thể trêu vào, không thể trêu vào, đây là lão đại!