Trọng Sinh Thập Niên 60 Công Lược Hạnh Phúc


Đỗ Vũ Hàm đem hai con thỏ đều đi hầm, còn bỏ thêm một ít khoai tây, hầm một nồi to.

Ở cạnh nồi thịt hầm còn dán một vòng bắp bánh bột ngô, có cái rơi vào trong nồi thịt bị canh thịt ngâm càng là mỹ vị.

Còn nấu một nồi cháo bột ngô.Ở lúc nhóc con Đỗ Hải Thịnh thèm đến mức nước miếng chảy ròng, thịt thỏ trong chờ đợi của mọi người, rốt cuộc được lấy ra khỏi nồi.Thịt thỏ hợp với khoai tây hầm trong một nồi lớn, trực tiếp múc ra bồn lớn rồi đặt lên bàn ăn trên giường đất đã được chuẩn bị tốt.Trong đêm đông rét lạnh, gió Tây Bắc vù vù thổi mạnh, một nhà Đỗ gia nhị phòng ăn thịt thỏ, thứ mà trước kia họ không dám tưởng tượng tới.Ba đứa nhỏ đều là lần đầu tiên ăn thịt thỏ, cảm giác so với thịt heo ăn còn ngon hơn, tuy rằng bọn nó cũng không nhớ rõ thịt heo có mùi vị như thế nào rồi.Một nhà Đỗ Liên Kiều sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc mới được ăn một bữa cơm no, một chút canh cuối cùng cũng không còn thừa, múc vào chén cháo, trộn lên ăn..Ba đứa nhỏ ôm bụng no căng xếp thành hàng, một loạt bất động nằm trên giường đất, hai vợ chồng Đỗ Liên Kiều cùng Đỗ Vũ Hàm thấy vậy thì ha hả cười không ngừng.Đỗ Hải Phong cùng Đỗ Hải Triều vẫn luôn nói về sau mỗi ngày đều phải đi bẫy thỏ.

Như vậy liền mỗi ngày đều có thịt thỏ ăn.Cho tới nay, sinh hoạt gian khổ đều làm cho bọn họ cảm thấy lúc này là thời gian hạnh phúc nhất ấm áp nhất trong nhiều năm qua..Hạnh phúc đơn giản nhất của dân chúng đó chính là có một bữa cơm no sau nhiều năm đói khát.

Ở trước đó khát, chuyện gì cũng phải xếp sau, sinh tồn là quan trọng nhất.Chính phòng đông phòng tây phòng đều có thể ở, Đỗ Liên Kiều suy xét đến Đỗ Vũ Hàm là con gái, liền để cho Đỗ Vũ Hàm ở một mình bên tây phòng, còn lại một nhà năm người ở đông phòng.Đỗ Vũ Hàm cũng không cự tuyệt, như vậy cô có thể ra vào không gian tiện hơn rất nhiều.

Hơn nữa cô ở nhà không bao lâu nữa, phỏng chừng rất nhanh thôi, đại cô của Hàn Nghĩa Tiên, Hàn tú cầm sẽ tới đón cô.Lúc một nhà Đỗ Liên Kiều chuyển đến nhà mới vào đêm thứ hai, mọi người đều ăn một bữa cơm no, nằm ở trên giường đất nóng hầm hập, đều thoải mái đến mức nói không nên lời, mọi người rốt cuộc an tâm ngủ một giấc an ổn.Đỗ Vũ Hàm rốt cuộc cũng có thể đơn độc ở một phòng, đợi đêm khuya tĩnh lặng, cô liền đi vào không gian.Đất trong không gian đều gieo trồng cỏ nuôi súc vật, củ cải trắng cùng cà rốt Đỗ Vũ Hàm đã thu hoạch rất nhiều lần, trải qua mấy ngày cuốc đất, gieo giống, tưới nước, làm cỏ, thu hoạch, cô đã được rất nhiều giá trị kinh nghiệm, tiếp tục nỗ lực một ngày là có thể tích góp đến 200 điểm giá trị kinh nghiệm, liền có thể thăng cấp một bậc.Khi thăng cấp, đôi lúc còn có quà tặng, mặc kệ là cái gì đều là thêm vào khen thưởng.

Chờ đến khi nông trường thăng cấp đến cấp hai, thì cô có thể gieo trồng tiểu mạch cùng lúa nước.

Này là hai loại lương thực, là nhu cầu cấp bách của Đỗ Vũ Hàm.Thu hoạch cỏ nuôi súc vật, củ cải, Đỗ Vũ Hàm đều không giữ lại, toàn bộ bán cho cửa hàng đổi lấy đồng vàng.Trừ bỏ mua sắm hạt giống, từ giờ trở đi, cô phải tích cóp đồng vàng, bởi vì thuốc dùng để chữa trị chân của cấp Hàn Nghĩa Tiên giá cả rất cao, cô cần phải tích góp lên cấp và đủ đồng vàng, bằng không đến lúc đó cấp tới rồi mà không có tiền mua cũng uổng phí.Đỗ Vũ Hàm thu thập đồ ở biệt thự không gian một chút, kiểm kê những đồ mà về sau cô có thể sử dụng một chút.Biệt thự có không ít đồ, nhưng rất nhiều thứ không phù hợp với niên đại này, căn bản không thể trực tiếp lấy ra dùng.Trừ bỏ lương thực cùng một ít vải dệt, đồ vật khác cũng tạm thời không dùng được.

Cho dù lương thực cùng vải dệt, nhưng cô tạm thời cũng không có cớ lấy ra, thật là làm sầu người.Ngày hôm sau, ánh mặt trời làm khí trời ấm lên, một nhà Đỗ Liên Kiều mới rời giường, cảm giác đây là một đêm bọn họ ngủ đến an ổn nhất, vừa thơm ngọt.

Thật có thể nói là ngủ đến tự nhiên tỉnh.Sáng sớm người một nhà uống một chén cháo bắp đặc, Đỗ Liên Kiều cũng đi theo ba chị em Đỗ Vũ Hàm vào núi đi nhặt củi, ông cũng đi theo con gái học đặt bẫy thỏ, tương lai con gái đi rồi, trong nhà cũng còn có thể thường thường có thịt thỏ ăn.Bọn họ tới chỗ đặt bẫy ngày hôm qua xem xét, thành quả lại làm người ta kinh hỉ, lại bắt được một con thỏ, con thỏ đều đã bị đông chết chết, hiện tại trời lạnh, đã bị đông đến cứng bang bang.

Mặc kệ thế nào có thu hoạch là được.Đỗ Vũ Hàm cũng đem phương pháp, kỹ xảo bẫy thỏ cẩn thận nói cho cha.

Hai tiểu nhân nho nhỏ bên cạnh cũng thực nghiêm túc nghe lại một lần.Ở lúc Đỗ Vũ Hàm chỉ đạo Đỗ Liên Kiều thử bố trí bẫy thỏ xong, liền cùng bọn nhỏ đi nhặt củi, chờ trở về sẽ đến xem xét thành quả.Bốn cha con nhặt củi, có Đỗ Liên Kiều cầm dao chẻ củi chém nhánh cây khô, đụng phải cây chết cũng có thể chặt mang về nhà, rất nhanh đã nhặt được không ít.Đỗ Liên Kiều để Đỗ Vũ Hàm cùng Đỗ Hải Triều tiếp tục nhặt củi, ông cùng con trai lớn mang về nhà một chuyến.

Tận lực nhặt nhiều củi chút, để mùa đông có thể ấm áp chút..Tuy rằng đã qua năm, nhưng phải chờ hơn tháng nữa thì thời tiết mới ấm áp lên, củi lửa không đủ đốt.Chờ hai cha con Đỗ Liên Kiều đem củi đưa về nhà, rồi trở lại, hai chị em Đỗ Vũ Hàm đã nhặt được thêm không ít củi.Bốn người bó củi lại thành bó, mỗi người một bó, cõng về nơi bẫy thỏLần này bẫy thỏ đều là Đỗ Liên Kiều làm dưới sự chỉ đạo của Đỗ Vũ Hàm, chọn nơi đặt bẫy cũng tốt, bẫy được hai con thỏ lớn, làm mấy cha con cao hứng hỏng rồi.Đỗ Liên Kiều cảm thấy từ lúc phân gia, cuộc sống trong nhà rõ ràng càng ngày càng tốt hơn, mỗi người tâm tình đều vui sướng, đã không còn cái loại cảm giác áp lực kia.

Mọi người đều thấy cuộc sống càng thêm thư thái.Đỗ Liên Kiều là lao động chính, có ông gia nhập nhặt củi, đốn củi, thu hoạch càng thêm nhiều.Kỳ thật Đỗ Vũ Hàm còn biết đào bẫy rập, chỉ là nơi này căn bản không có động vật lớn, đào bẫy rập vừa tốn công, thu hoạch còn không lớn.Ngay qua ngày, Đỗ Liên Kiều mang theo ba đứa nhỏ lên núi nhặt củi, đốn củi, bẫy thỏ, cứ vậy mà trôi qua.Bởi vì cơm canh trong nhà được cải thiện rất nhiều, thân thể cùng tinh thần diện mạo người một nhà được cải thiện rõ ràng.

Trên mặt rõ ràng đã có thịt, trên người cũng khá hơn nhiều so với trước kia, không giống như cành củi nữa.Đỗ Liên Kiều cùng hai em trai của Đỗ Vũ Hàm đã thuần thục nắm giữ kỹ xảo bẫy thỏ, cũng có kinh nghiệm nhận biết nơi hoạt động của động vật.Kỳ thật rất nhiều chuyện đều là tương thông, chỉ cần giỏi quan sát, giỏi tổng kết, có thể tổng hợp được kỹ năng thuộc về chính mình.Bẫy được thỏ, trong nhà cũng không ăn hết, chỉ cần còn sống, Đỗ Vũ Hàm đều nuôi chúng nó trong một cái ổ tạm.Tích cóp được mấy con, liền để Đỗ Liên Kiều lặng lẽ mang lên trạm thu mua ở trấn trên để bán.

Cứ như vậy nhị phòng Đỗ gia cũng có một ít tiền sống.Mắt thấy cuộc sống một ngày lại một ngày tốt lên.Ở lúc Đỗ gia nhị phòng phân ra được nửa tháng.

Lưu Thúy Liên tìm người liên lạc với người trong thành kia, để người kia tới đón Đỗ Vũ Hàm.Lúc Lưu Thúy Liên dẫn một người phụ nữ trung niên đi vào chỗ ở của Đỗ gia nhị phòng, Đỗ Vũ Hàm đang sửa sang lại củi lửa, cô liếc mắt một cái liền nhận ra người phụ nữ kia chính là đại cô của Hàn Nghĩa Tiên, Hàn Tú Cầm.Mà những người khác của Đỗ gia nhị phòng nhìn thấy Lưu Thúy Liên mang theo một người phụ nữ lạ tới, mà người này vừa nhìn thấy liền biết là người thành phố, gương mặt đều âm trầm.Nửa tháng sinh hoạt tốt đẹp làm cho bọn họ cơ hồ đã quên mất sự thật, Đỗ Vũ Hàm sắp sửa gả chồng, con gái / chị gái sẽ không thể sinh hoạt cùng bọn họ.

Cuộc sống tốt đẹp mà bọn họ đang hướng tới đã bị đánh vỡ, con gái / chị gái sẽ phải rời khỏi bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui