Trọng Sinh Thập Niên 70 Tiểu Phúc Thê Quá Quyến Rũ


Ngày hôm sau, khi Lâm Nhiễm thức dậy, Tiêu Lệ đã ra ngoài rồi.

Cô nấu cháo cho Tiêu Lệ, múc vào hộp cơm.

Dù sao bây giờ trời nóng, ăn đồ nguội cũng không bị đau bụng.

Vừa định ra ngoài thì cô thấy trên bàn có một góc giấy đè năm hào trên đó.

Cũng không biết Tiêu Lệ vay của ai, cô đã nói là cô không cần tiền rồi.

Lâm Nhiễm nhét tiền và đồng hồ vào túi Tiêu Lệ, đóng cửa rời đi.

Nhà mẹ đẻ ở ngay làng bên, cách hai mươi dặm, cùng thuộc Hồng Tinh Công Xã.

Đi về cũng không mất bao lâu, ước chừng chiều là về được.

Tiêu Lệ từ ngoài trở về, đã là giữa trưa.

Anh vào nhà sờ góc bàn, phát hiện tiền đã không còn.

Lại sờ vào hộp cơm trên bàn, cháo vẫn còn ấm.

Lâm Nhiễm đã lấy tiền đi, còn nấu cơm cho anh, hẳn là không giận rồi!
Ăn xong, cả người ướt đẫm mồ hôi, anh muốn thay quần áo.


Đi đến bên giường, lấy túi xuống, mò mẫm tìm quần áo.

Đột nhiên, anh sờ thấy một thứ cứng cứng, còn có một đồng tiền.

Lấy ra xem kỹ, là tiền và đồng hồ.

Nhưng đồng hồ không phải anh đã đưa cho Đại Dũng đi bán rồi sao? Sao lại ở đây?
Còn tiền này, sao Lâm Nhiễm không lấy đi? Có phải cô thấy quá ít không?
Đang nghĩ ngợi thì nghe thấy giọng nói vui vẻ của Vương Đại Dũng truyền đến.

"Anh, chị dâu, hôm nay là ngày phát tiền trợ cấp.

Đi, em mời anh chị đến Quốc Doanh Phạn Điếm ở trấn trên ăn mì bò.

"
Vương Đại Dũng chạy vào nhà, thấy Tiêu Lệ cầm đồng hồ, không khỏi nhìn xung quanh.

"Đồng hồ chị dâu đưa cho anh rồi à?"
Tiêu Lệ cau mày, ngẩng đầu hỏi.

"Đồng hồ là cậu đưa cho Lâm Nhiễm à?"
Vương Đại Dũng tiến lên, kể lại chuyện hôm đó cho Tiêu Lệ nghe.

Cuối cùng, còn không quên nói tốt mấy câu cho Lâm Nhiễm.


"Anh, Lâm Nhiễm thực sự đã thay đổi rồi.

Anh không thấy nhưng em thì thấy rõ lắm.

Hôm đó cách cô ấy gỡ xương cá cho anh, dịu dàng lắm, ôi chao, nhìn mà em cũng muốn lấy vợ rồi.

Chỉ cần nhìn cách cô ấy đối xử tốt với anh, hôm nay em mời cô ấy ăn hai bát mì bò luôn cũng được.

Mà phải rồi, chị dâu đâu rồi anh?"
"Cô ấy về nhà mẹ đẻ rồi.

"
Vương Đại Dũng nghe xong, sắc mặt thay đổi.

"Anh, chị dâu! không phải hai người đang rất tốt đẹp sao?
Sao lại về nhà mẹ đẻ rồi? Không phải anh chọc giận chị ấy chứ?
Em nghe người ta nói, phụ nữ tức giận thì thích về nhà mẹ đẻ.

"
Tiêu Lệ nắm chặt chiếc đồng hồ trên tay.

Lần đầu tiên anh cảm thấy không chắc chắn.

"Chắc là, không đâu!"
Vương Đại Dũng nghe xong liền biết không ổn rồi, vỗ đùi.

"Ây da, vậy là hỏng rồi.

Anh mau kể cho em nghe xem rốt cuộc là chuyện gì.

Em sẽ giúp anh phân tích! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận