Trọng Sinh Thập Niên 70 Tiểu Phúc Thê Quá Quyến Rũ


Không đợi Lâm Nhiễm nói, Tiêu Lệ đứng dậy.

"Cơm tối còn chưa tiêu hóa, đã nghĩ đến bữa sáng rồi.

Hay là, anh dựng cho cậu một cái giường, để cậu ngủ luôn ngoài này cho tiện?"
Vương Đại Dũng nghĩ một lúc, thấy cũng được.

"Cũng được, nếu anh chị không chê em ngáy thì! "
"Cút.

"
Vương Đại Dũng bị đẩy một cái, cười toe toét nói nhỏ bên tai Tiêu Lệ.

"Anh, em nói cho anh biết.

Vừa nãy, em thấy chị dâu ôm anh rồi.

Em sẽ không ở đây làm phiền hai người đâu, anh cũng không còn trẻ nữa, nhanh sinh cho em một đứa cháu gái hoặc cháu trai đi! "
Vương Đại Dũng đi rồi, Tiêu Lệ vẫn chưa hoàn hồn.

Anh vẫn đang nghĩ, vừa nãy Lâm Nhiễm bảo anh đứng im làm gì?
Hóa ra là, đang ôm anh sao?
Chuyện này, có phải anh cũng nên chủ động không?
Nghĩ đến đây, Tiêu Lệ cả đêm không ngủ ngon.


! !.

Sáng hôm sau trời chưa sáng, Lâm Nhiễm đã dậy trước.

"Tiêu Lệ, đồ ăn sáng em để trong nồi nhé.

Anh dậy là có thể ăn được rồi, em đi chợ huyện một chuyến, em sẽ về trước khi anh đi làm về.

"
Cô không nói rõ chuyện mình đi bán đồ ăn với Tiêu Lệ, dù sao trong thời đại này, thì đây chính là đầu cơ tích trữ, nếu bị tố cáo sẽ bị đưa đến Phái Xuất Sở.

Lỡ có chuyện gì, Tiêu Lệ mắt không nhìn thấy, cũng có thể thoát thân.

Lâm Nhiễm bỏ đồ vào gùi, đeo lên chuẩn bị ra ngoài.

Đột nhiên cảm thấy gùi nhẹ đi, ở phía sau cô Tiêu Lệ lấy gùi của cô đeo lên vai.

"Trời còn chưa sáng? Anh đưa em đi một đoạn.

"
Mặc dù anh không nhìn thấy gì, nhưng gà ngoài chuồng mới gáy lần đầu, hẳn là vẫn còn sớm.

"Không cần đâu, anh đừng xen vào chuyện này.


"
Lâm Nhiễm muốn lấy lại gùi, thì Tiêu Lệ đã nắm chặt tay cô.

"Em là vợ anh, anh sao có thể trốn tránh trách nhiệm?
Anh không giúp được gì khác, em hãy để anh làm những gì trong khả năng.

"
Giọng Tiêu Lệ trầm thấp, lòng bàn tay nắm chặt cô nóng bỏng.

Đặc biệt là tiếng vợ, gọi rất thuận miệng.

Tai Lâm Nhiễm không khỏi đỏ lên.

"Vâng, em biết rồi.

Mà anh!.

anh có thể buông tay không?
Không đi nhanh là em không kịp chuyến xe mất.

"
Tiêu Lệ hoàn hồn, vội vàng buông tay.

"Xin lỗi!"
Đã nói không được tiếp xúc thân thể, sao anh lại nắm tay Lâm Nhiễm? Không phải là chiếm tiện nghi của người ta sao?
Tiêu Lệ nghiến răng, quay người đi trước.

Trong lúc lúng túng lại đá vào ngưỡng cửa, suýt thì ngã.

Lâm Nhiễm nhìn bóng lưng có chút hoảng hốt của anh, không khỏi phì cười.

Cô ngại ngùng nhưng xem ra có người còn ngại ngùng hơn cô!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận