Trọng Sinh Thập Niên 70 Tiểu Phúc Thê Quá Quyến Rũ


Đại bàng vốn nên tung cánh trên bầu trời, chứ không phải bị chim sẻ bắt nạt.

"Tiêu Lệ, trước khi mắt anh khỏi, để em làm mắt cho anh nhé?"
Một câu nói đơn giản, rơi vào tai Tiêu Lệ, lại như sấm sét.

Khiến trái tim anh đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Hương hoa thoang thoảng, tiếng nước chảy, tiếng chim hót.

Gió cuốn tóc Lâm Nhiễm dịu dàng phất qua mặt Tiêu Lệ, hương thơm nhè nhẹ.

Tiêu Lệ có thể lùi lại để tránh nhưng lại không nhịn được mà giơ tay lên.

Đây là lần đầu tiên anh có ham muốn chạm vào Lâm Nhiễm, dù chỉ là một sợi tóc.

Lâm Nhiễm lúc này đang quay lưng về phía Tiêu Lệ, không nhìn thấy động tác của anh.

"Đợi đến khi mắt anh khỏi, chúng ta sẽ ly hôn! "
Cứ coi như là cô chiếm lấy cơ thể này, sẽ thay nguyên thân chuộc tội.

Tay Tiêu Lệ cứng đờ, từ từ hạ xuống, sắc mặt cũng lạnh đi.

Cả người anh như bay lên tận mây xanh, rồi lại từ mây xanh rơi xuống.


"Nếu em thực sự muốn!
Không cần đợi mắt anh khỏi.

Mắt anh, cũng không thể khỏi được.

"
Tâm trạng bỗng chốc trở nên hụt hẫn, anh cũng không thể nói ra hai chữ ly hôn.

Anh quay người, sải bước xuống núi.

Là anh nghĩ nhiều rồi, Lâm Nhiễm đối xử tốt với anh, chỉ vì cô muốn ly hôn sớm thôi.

Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ đồng ý ngay.

Bây giờ, tại sao anh lại không chịu gật đầu?
Lâm Nhiễm thấy Tiêu Lệ đi nhanh như bay, cô vội vàng ôm hộp cơm cùng bản vẽ chạy theo.

"Anh đi chậm thôi, đợi em với!"
Bóng lưng Tiêu Lệ rõ ràng chậm lại.

Trên đường về, hai người đều không ai nói gì, mỗi người đều có tâm sự riêng.


Buổi tối ăn cơm xong, Lâm Nhiễm định nói gì đó với Tiêu Lệ.

Tiêu Lệ đã đứng dậy ra khỏi cửa trước khi cô mở lời.

"Anh về muộn, em ngủ trước không cần đợi anh.

"
Nghe tiếng bước chân đi xa, Lâm Nhiễm ngáp một cái.

Cô lấy bản vẽ ra xem, nghiên cứu kỹ lưỡng.

Bây giờ vẫn chưa có tiền đưa Tiêu Lệ đi khám mắt, tạm thời cô chỉ có thể giải quyết những rắc rối trước mắt cho anh.

Trưởng thôn không tin anh, chẳng phải là sợ anh không nhìn thấy bản vẽ sẽ làm hỏng việc sao?
Tiêu Lệ đã nói, bản vẽ nằm trong lòng anh.

Chỉ cần cô nghĩ cách, để trưởng thôn tin anh là được.

Món thịt kho trong nồi đang sôi, sủi bọt nhè nhẹ, Lâm Nhiễm cẩn thận đánh dấu trên bản vẽ.

Chớp mắt, đã nghe thấy tiếng gà gáy.

Cô vươn vai, kiểm tra lại không có gì sai sót, cô cất bản vẽ đi.

Tiếp theo, cô vớt thịt kho ra khỏi nồi, gói lại rồi bỏ vào gùi chuẩn bị ra ngoài.

Vừa mở cửa, đã thấy Tiêu Lệ đứng ngoài cửa, anh thuận tay nhận lấy gùi của cô.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận