"Chẳng phải cô bị người ta vứt bỏ ở bãi tha ma sao? Cha mẹ ruột sao lại đến tìm?"
Ngày ấy, trước khi vợ chồng Ngu Chinh Dũng trở về thôn đã cho Ngu Linh lúc đó còn nhỏ uống thuốc mê.
Sau khi về đến thôn, cô vẫn luôn mê man, cho nên người trong thôn căn bản không biết Ngu Chinh Dũng và Tôn Yến Yến còn có một cô con gái như Ngu Linh.
Lúc hai người họ rời đi, tuy rằng không ít người nghi ngờ vì sao vợ chồng Ngu Chinh Dũng sau nhiều năm không về, lại ra đi vào ban đêm, nhưng ai có thể ngờ được họ quay trở lại lần này là để vứt bỏ con gái?
Ngu Linh mím môi: "Họ tên là Ngu Chinh Dũng và Tôn Yến Yến, mọi người có quen không?"
Cô không nói ra sự thật, chỉ nói tên của hai người họ.
Có đôi khi nói quá rõ ràng lại không tốt.
Chẳng ai có thể hình dung được trí tưởng tượng của con người phong phú đến mức nào.
Cô chỉ cần nói một câu là vợ chồng Ngu Chinh Dũng quay về nhận con gái, như vậy người dân trong thôn tự nhiên sẽ nghĩ ra vô số khả năng.
Quen!
Sao lại không quen!
Người có bản lĩnh ở thôn họ Ngu vốn đã không nhiều, người giàu có mà quên đi cội nguồn lại càng ít hơn.
Vì vậy, tên tuổi của Ngu Chinh Dũng và Tôn Yến Yến thỉnh thoảng lại được các bậc trưởng bối trong nhà đem ra để răn dạy con cháu.
Dạy dỗ con cháu ngàn vạn lần không được học theo họ, có chút thành tựu là quên đi cội nguồn.
"Không đúng...!Tuy cô xuất hiện sau khi vợ chồng Ngu Chinh Dũng trở về, nhưng lúc họ về chúng tôi đều nhìn thấy, không hề thấy có đứa bé nào đi cùng!"
"Đúng vậy! Chúng tôi đều nhìn thấy mà! Nhiều người như vậy, không thể nào không ai phát hiện ra họ còn mang theo một đứa con gái chứ?" Những người khác phụ họa.
Bởi vậy, họ cảm thấy khả năng đôi vợ chồng kia nói Linh cô nãi nãi là con gái của họ gần như bằng không.
"Hiểu lầm gì chứ? Tuy vợ chồng Chinh Dũng không ra gì, nhưng ai lại rảnh rỗi đến mức chạy đến nhận người thân một cách vô cớ như vậy?" Cũng có người có suy nghĩ khác, cảm thấy việc này tuy rằng khó tin, nhưng nhỡ đâu là thật thì sao?
"Đầu óc cậu có vấn đề rồi!" Một người khác lập tức phản bác: "Linh cô nãi nãi nhà chúng ta năm nay mười sáu tuổi rồi, không phải bốn tuổi, cũng chẳng phải năm tuổi, sống ở thôn nhà họ Ngu chúng ta đã mười ba năm rồi.
Nếu cô ấy thật sự là con gái nhà Chinh Dũng, lẽ nào mười ba năm trước con gái mất tích mà hai vợ chồng ông ta không tìm? Còn đợi đến mười ba năm sau mới quay lại? Nực cười..."
Người này còn chưa nói hết lời, chính bản thân đã kinh ngạc nhìn Ngu Linh, sau đó nhìn những người trong thôn xung quanh đột nhiên im lặng: "Không phải chứ...!Lẽ nào đám người Chinh Dũng năm xưa cố ý vứt bỏ Linh cô nãi nãi?" Tuy rằng anh ta cảm thấy chuyện này rất hoang đường, nhưng khi kết hợp với thể chất đặc biệt của Ngu Linh, nếu lúc trước bị vứt bỏ, cũng không phải là không có khả năng.
Thấy mọi người đã hiểu rõ sự tình, Ngu Linh nói với trưởng thôn: "Cháu không quan tâm bọn họ có phải cha mẹ ruột của cháu hay không, nếu đã mười ba năm không tìm kiếm cháu, vậy sau này cũng không cần tìm nữa.
Nếu bọn họ thật sự là cha mẹ ruột của cháu, cháu hi vọng trưởng thôn có thể bảo vệ hộ khẩu của cháu, đừng để bọn họ mang đi." Còn cô có đi theo bọn họ hay không, đó lại là chuyện khác.
Đối với yêu cầu của Ngu Linh, trưởng thôn đương nhiên đồng ý ngay.
Nếu hai vợ chồng Chinh Dũng kia thật sự là cha mẹ ruột của Ngu Linh, vậy chuyện năm đó thật sự không dám nghĩ kỹ, có thể nhìn thấy quỷ, mới ba tuổi đã bị ném vào nghĩa địa...!Ôi, chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta sởn gai ốc, hai vợ chồng kia thật sự không phải người!