Ngu Linh nói với bà chủ nhà nghỉ một tiếng là cô không trả phòng, tiếp tục ở lại.
Vừa định cầm ô mượn của bà chủ ra ngoài thì cô bị chặn lại bởi vũng nước.
Nước đọng trong sân ngập đến tận bắp chân...
Ngày mai là Tết thanh minh, nếu trời nắng thì sẽ ấm hơn một chút, nhưng kiểu thời tiết mưa âm u này thì lạnh nhất.
Ngay cả khi cô có mặc áo khoác thì cũng chẳng có tác dụng gì, chứ đừng nói đến việc phải lội trong nước mưa.
Nhưng con người sao có thể không ăn cơm chứ?
Nhìn trời vẫn còn mưa, Ngu Linh thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành bỏ tiền ra mua một bữa cơm từ bà chủ.
Sau khi ăn no, cô lại quay về phòng.
Đến khoảng hai giờ chiều, mưa vẫn chưa tạnh, hệ thống thoát nước trong sân có lẽ bị hỏng nên nước không những không rút mà còn dâng cao hơn.
Trong lòng Ngu Linh dâng lên một nỗi bất an khó tả.
Mưa ở tỉnh thành đã lớn như vậy, không biết thôn họ Ngu sẽ ra sao.
Đặc biệt là khu nghĩa địa phía sau làng, đất ở đó tuy cứng, nhưng không chịu nổi mưa lớn xối xả như vậy.
Nhỡ đâu hài cốt của vị tổ tiên nào đó bị nước cuốn trôi đi thì thật là đau lòng!
Đợi đến khi nữ cảnh sát lái xe đến đón, Ngu Linh mới có thể cập nhật được tin tức bên ngoài.
Cô được biết nhiều nơi trong tỉnh Chung đã xảy ra lũ lụt nghiêm trọng do lượng mưa lớn chưa từng có.
"Vậy còn thôn họ Ngu? Thôn họ Ngu thế nào rồi?" Gần như ngay lập tức, Ngu Linh lo lắng hỏi.
Thực ra, cô muốn hỏi về khu nghĩa địa phía sau làng hơn, nhưng lúc này hỏi như vậy chắc chắn là không hợp lý, nên cô chỉ có thể hỏi về thôn họ Ngu.
Nhìn thấy Ngu Linh lúc báo án vẫn giữ dáng vẻ người lớn, vậy mà giờ đây lại để lộ cảm xúc lo lắng cho quê nhà, trong lòng nữ cảnh sát càng thêm chắc chắn rằng cô cũng giống như cậu con trai mười tuổi của mình.
Chị ấy trấn an Ngu Linh: "Mức độ thiệt hại ở mỗi nơi mỗi khác, nhưng nhìn chung vẫn ổn.
Em đừng quá lo lắng, các đồng chí của chúng tôi đã tích cực phối hợp với các ban ngành liên quan, cùng nhau tham gia công tác cứu hộ rồi."
"Đúng rồi, may mà em đã tích cực báo cáo nên thi thể của Tiểu Quyên đã được tìm thấy.
Hai tên khốn nạn đó nhất định phải bị trừng trị thích đáng!" Nhắc đến chuyện này, nữ cảnh sát liền tức giận, mắt đỏ hoe: "Chị đã xem qua kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ, Tiểu Quyên...!thật sự rất đáng thương!"
Khớp xương ở tứ chi đều bị đánh gãy, trên hộp sọ có dấu hiệu bị vật cứng tác động mạnh.
Chỉ khám nghiệm xương thôi mà đã thê thảm như vậy, đợi đến khi có kết quả chi tiết, chắc chắn những gì Tiểu Quyên phải chịu đựng khi còn sống là vô cùng tàn nhẫn!!!
Nữ cảnh sát không định kể với Ngu Linh về kết quả khám nghiệm sơ bộ này.
Ngu Linh còn trẻ, xinh đẹp, lại chính trực, học giỏi, tương lai rộng mở, những mặt tối của xã hội như vậy tốt nhất là nên biết càng ít càng tốt.
Lần này nữ cảnh sát đến đón Ngu Linh là vì đã xác định được tội của hai tên hung thủ, Ngu Linh với tư cách là người báo án cần phải hoàn thành một số thủ tục.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, cuối cùng thì mưa cũng tạnh.
Trước khi rời khỏi đồn cảnh sát, Ngu Linh liếc nhìn đồng hồ treo tường, bốn giờ mười phút.
Cô hy vọng bà Liễu vẫn còn ở tiệm khi cô đến nơi.
Quả nhiên Ngu Linh cũng khá may mắn, mặc dù trời mưa to gần như cả ngày nhưng bà Liễu vẫn ở trong cửa hàng.
Bước qua bậc cửa cao năm tấc, Ngu Linh đi thẳng vào vấn đề: "Bà Liễu, cháu đến để đặt cọc ạ."
Đang đeo kính lão đọc sách, bà Liễu nhìn thấy Ngu Linh thì không khỏi ngạc nhiên.
Bà ấy nhìn ra phía sau cô: "Sao chỉ có một mình cháu thế này?
“Người nhà cháu đâu? Chuyện lớn như vậy, họ thật sự để cháu tự quyết định sao?"