“Tiểu thư, cô thấy chiếc váy này thế nào ạ?”
Nhân viên tư vấn giơ một chiếc váy trong bộ sưu tập mới nhất của Dior lên, Ôn Noãn bối rối quay sang nói với Bạch Khinh Dạ:
“Khinh Dạ, em thật sự không cần mà.”
Bạch Khinh Dạ không nói nhiều, trực tiếp bảo nhân viên gói hết vào.
“Gói hết vào đi.”
Ôn Noãn chặn tay anh lại, lắc đầu mấy cái, Bạch Khinh Dạ mỉm cười xoa đầu cô nói:
“Mấy thứ đồ cỏn con này em không cần phải lo, mỗi ngày mặc một bộ thể nào cũng hết.”1
Nghe xong, Ôn Noãn liền đỏ mặt, mấy cô gái nhân viên ghen tỵ không thôi, ước gì bọn họ cũng có một người bạn trai tâm lý như vậy.
Mua xong, thư ký Lâm cùng nhân viên chất đồ vào cốp xe, Ôn Noãn chạm vào cánh tay anh nói:
“Khinh Dạ, mua thế là đủ rồi, chúng ta về thôi.”
“Chưa được.”
Anh đưa cô vào cửa hàng trang sức, Ôn Noãn hoảng hốt, lần này kiên quyết từ chối:
“Không cần đâu, em không muốn đeo, anh đừng mua nữa.”
Bạch Khinh Dạ lại coi những lời nói đó như gió thoảng qua tai, anh rút một tấm thẻ màu đen ra đưa tới trước quầy:
“Mang ra đây những bộ trang sức mới nhất cho tôi.”
Hai mắt nhân viên bán hàng sáng rỡ, trên mặt kính ngay sau đó bày la liệt trang sức bằng kim cương sáng lóa.
Ôn Noãn nhìn mà hoa cả mắt, nắm chặt cánh tay anh phản đối:
“Khinh Dạ, em không cần thật mà, thật đấy, anh đừng mua nữa.”
“Ngoan, nghe lời.” Bạch Khinh Dạ trầm giọng nói, Ôn Noãn ngượng ngùng cố gắng ngăn cản anh nhưng thật sự là vô ích.
Bạch Khinh Dạ một khi đã quyết định điều gì thì không ai có thể thay đổi được nó, Ôn Noãn không nhìn nổi nữa, chúi đầu vào lồng ngực anh.
Thư ký Lâm khệ nệ hai tay xách túi lớn túi nhỏ hột xoàn kim cương, vừa ra khỏi cửa hàng đó thì nghe thấy một âm thanh rất lớn giống như có ai đó cãi vã.
“Thế này là thế nào? Các người làm ăn kiểu gì đấy? Cái váy đó tôi đã đặt trước rồi cơ mà? Tại sao lại bán nó cho người khác?!”
Cô ta làm ầm lên ở đó khiến cho nhân viên rất khó xử không biết nên giải quyết thế nào.
“Quản lý ở đây đâu! Mau gọi ra đây cho tôi! Cửa hàng lớn như vậy mà các người làm ăn thế đấy à?”
“Người mua chiếc váy đó là ai?!”
Bạch Khinh Dạ vốn dĩ chẳng muốn quan tâm nhưng người phụ nữ kia thì khác, cô ta vừa nhìn thấy anh một cái thì không la hét nữa nhưng thấy trên tay anh bế một người phụ nữ, ánh mắt của cô ta phút chốc tối sầm lại.
“Bạch tổng, trùng hợp quá.”
Cô ta tươi cười tiến tới, Ôn Noãn liền ngẩng đầu lên nhìn.
So với cô ta thì Ôn Noãn đúng là một thiếu nữ ngây thơ xinh đẹp, khuôn mặt non mềm tựa có thể búng ra sữa, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, làn da trắng nõn hoàn toàn đối lập với người phụ nữ đã quá tuổi xuân thì như cô ta chỉ biết dựa vào son phấn để duy trì vẻ đẹp của mình.
Thẩm Dật Như đố kỵ trong lòng, ngoài mặt niềm nở tươi cười:
“Bạch tổng, cô gái này là ai vậy?”
Bạch Khinh Dạ không cần suy nghĩ liền đáp ngay:
“Bạn gái của tôi.”
Ôn Noãn ngây người, Thẩm Dật Như kinh ngạc mở to mắt.
Cô ta không thể nào tin được Ôn Noãn là bạn gái của Bạch Khinh Dạ bởi vì trước giờ anh chưa từng gần gũi với bất kỳ cô gái nào cả.
Thẩm Dật Như xem dáng vẻ thân mật của hai người, muốn cô ta nghĩ hai người không có quan hệ gì cũng khó nhưng để lọt vào mắt xanh của Bạch Khinh Dạ, cô ta nghĩ rằng Ôn Noãn xài chiêu trò gì đó mà thôi.
“Bạch tổng, cô gái này là bạn gái của anh sao? Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì e rằng tôi cũng chẳng tin được là Bạch tổng lại biết động lòng với phụ nữ cơ đấy.”
Thẩm Dật Như nói hàm ý ám chỉ.
Bạch Khinh Dạ đáp lại:
“Đúng rồi, người phụ nữ của tôi đâu có thể tuỳ tiện là ai cũng được.”
Cô ta thầm giật mình, cười nói:
“Bạch tổng thật khéo đùa, không biết cô ấy tên là gì vậy? Trông còn rất trẻ.”
Ôn Noãn mỉm cười, trả lời:
“Tôi là Ôn Noãn, năm nay hai mươi tuổi.”
“Hai mươi tuổi?” Thẩm Dật Như bụm miệng kinh ngạc:
“Vẫn còn là sinh viên sao? Vậy mà đã quen biết được Bạch tổng đây, cô Ôn đúng là có duyên thật đấy.”
Ôn Noãn không nói gì, trong lòng ngầm hiểu ý cô ta đang muốn ám chỉ cô và Bạch Khinh Dạ là mối quan hệ mờ ám.
Anh không muốn đứng đây tán chuyện thêm nữa liền lên tiếng:
“Thẩm tiểu thư, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi xin phép đi trước.”
Bạch Khinh Dạ nói mà như thông báo, không đợi cô ta trả lời đã đi thẳng.
Thẩm Dật Như sao có thể bỏ qua dễ dàng thế, cô ta đuổi theo anh, nói:
“Bạch tổng, anh vội thế để làm gì? Hợp đồng lần trước chúng ta có thể bàn thêm được không? Nhân tiện có cô Ôn đây tôi cũng muốn làm quen, cô Ôn thấy thế nào?”
Ôn Noãn cười cười nép vào lồng ngực anh:
“Tất cả tôi đều nghe theo Dạ hết.”
Thẩm Dật Như sững người, hai hàm răng bỗng siết chặt vào nhau vì đố kỵ, con nhỏ đó giữa chốn đồng người mà dám thân mật không kiêng kỵ gì với anh ư? Đúng là đồ hồ ly tinh mặt dày! Thẩm Dật Như tức lắm mà ngoài mặt vẫn phải nở một nụ cười.
Bạch Khinh Dạ bị dáng vẻ đáng yêu của cô làm cho lòng dạ ngứa ngáy, anh lạnh lùng từ chối lời mời của Thẩm Dật Như:
“Chuyện hợp tác làm ăn để tính sau đi, có gì thư ký Lâm sẽ trao đổi với cô.”
Dứt lời, bóng dáng cao ngất liền đi thẳng..