Bạch Khinh Dạ bộc lộ cho cô nghe đáng tiếc đúng vào thời điểm quan trọng thì Ôn Noãn lại ngủ mất, hơn nữa còn ngủ say không biết trời trăng mây đất gì cả.
Nhìn cô rúc vào ngực anh ngủ ngon, Bạch Khinh Dạ không nỡ trừng phạt cô.
“Noãn Noãn…” Anh kề sát môi vào vành tai mềm mại của cô, khẽ gọi.
Ôn Noãn bị nhột, liền chau mày, đôi môi nhỏ mấp máy:
“Ưm…”
Bạch Khinh Dạ khẽ nhéo gò má phấn mềm mại của cô, thở dài một cái, không ngờ anh cũng có ngày bị thu phục chỉ bởi một cô gái nhỏ này…
Sáng hôm sau, Ôn Noãn cảm thấy đầu của mình rất đau nhức, cô mở mắt ra nhìn, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp đến ngẹt thở của Bạch Khinh Dạ. Ôn Noãn phút chốc cứng đờ người, đại não thầm nhớ lại xem tối hôm qua đã xảy ra những chuyện gì mà tại sao hôm nay anh vẫn nằm ngủ với cô thế này…
Ôn Noãn vắt óc ra nhớ lại nhưng trong đầu chỉ hiện lên những hình ảnh rời rạc, tuy nhiên cô lại nhớ tối hôm qua mình đi uống rượu trong nhà kho của anh.
Chết rồi, không biết hôm qua mình có nói linh tinh gì trước mặt anh hay không?
Ôn Noãn không tài nào nhớ nổi cô đã nói gì sau khi uống rượu, bây giờ cô phải làm như thế nào đây…
Hay là cứ giả vờ như không biết cái gì đi…
Như thế có lẽ là cách tốt nhất.
Cô quyết định vờ như không biết gì, vấn đề bây giờ là tìm cách thoát ra khỏi đây trước khi Bạch Khinh Dạ thức dậy là được.
Đối diện với một người đàn ông điển trai và quyến rũ ở khoảng cách gần như vậy khiến cho trái tim Ôn Noãn cô khó mà chịu đựng nổi.
Trước khi trọng sinh cô còn rất ghét anh vậy mà bây giờ ở bên cạnh anh, trái tim cô ngày càng đập nhanh hơn vì anh.
Có thể đây gọi là yêu sao?
Ôn Noãn cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, nhẹ nhàng nhấc tay anh ra khỏi eo mình, ánh mắt chăm chú nhìn xem anh có tỉnh dậy hay không, cầu trời Bạch Khinh Dạ không tỉnh lại nếu không thì cô không biết phải giấu mặt vào đâu…
Sau khi nhấc được tay anh ra rồi, Ôn Noãn thầm thở phào một tiếng, tiếp theo đó cô mới cựa quậy chân, nhưng cô nào biết anh đã tỉnh từ lâu rồi, thậm chí còn trước khi cô tỉnh lại,vậy nên những gì đang diễn ra Bạch Khinh Dạ đều biết hết.
Khóe môi anh khẽ cong lên, Ôn Noãn đang tập trung nên không hề chú ý, cho đến khi cô vừa mới rút được chân mình ra khỏi hai chân anh thì thanh âm trầm thấp từ trên đầu mới vọng xuống.
“Noãn Noãn, em ngủ có ngon không?”
Ôn Noãn như bị điểm huyệt, cả người cứng đờ, anh đã tỉnh lại rồi sao? Anh tỉnh dậy từ bao giờ thế?
Cô có nên giả vờ ngủ hay không?
Ôn Noãn mím môi, nhắm tịt mắt không trả lời.
Bạch Khinh Dạ nhấc người cô lên một cái rồi đặt lên trên người mình. Ôn Noãn hốt ha hốt hoảng mở mắt ra vô cùng đáng yêu.
“A…”
“Em muốn giả vờ như không biết gì ư?”
Bạch Khinh Dạ vừa mới ngủ dậy, mái tóc còn hơi rối nhưng điều đó không ảnh hưởng tới nhan sắc của anh, thậm chí còn làm tăng thêm sức hút, không còn lạnh lùng như mọi khi nữa mà lại mang dáng vẻ lãng tử nhàn nhã…
Ôn Noãn ngại ngùng tránh ánh mắt của anh, môi nhỏ lắp ba lắp bắp:
“Không có…”
Ngón tay anh đặt trên eo cô, gần nơi nhạy cảm của Ôn Noãn, giống như một tín hiệu ngầm cảnh báo cho cô biết. Ôn Noãn suy nghĩ cẩn thận xem mình nên nói những gì đây nhưng càng nghĩ thì đầu óc lại càng trống rỗng…
“Tối hôm qua em nói những gì em có nhớ không?”
Hơi thở của Bạch Khinh Dạ vờn quanh vành tai cô như trêu đùa, Ôn Noãn nhạy cảm rụt cổ lại, hôm qua cô đâu nhớ mình đã nói gì…
“Em…” Cô ấp a ấp úng không nói nên lời.
Đôi mắt anh khẽ nheo lại, ngón tay chạm vào mạn sườn cô, Ôn Noãn tức thì giật nảy người, hai mắt nhìn anh như sắp khóc.
“Đừng mà…”
Cô năn nỉ anh:
“Hôm qua em thực sự không nhớ mình đã nói gì nữa…”
Bạch Khinh Dạ bỗng nhiên nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt nóng bỏng.
Ôn Noãn thấy lạ mới cúi xuống thì thấy ngực mình lộ ra một mảng, hai tay tức tốc kéo áo che đi khe ngực mịn màng.
Bạch Khinh Dạ nhướn mày, mười ngón tay nóng rẫy mân mê làn da mịn màng bên eo cô.
“Thật sao? Em thực sự không nhớ?”
Ôn Noãn lắc đầu như trống bỏi.
“Hôm qua em nói là…” Bạch Khinh Dạ cong môi cười, lan ra cả khóe mắt:
“Em rất thích tôi, còn không muốn tôi gần gũi với bất kỳ cô gái nào.”
Hai gò má cô bỗng chốc nóng ran cả lên, cô nói những lời như vậy sao…?
Bạch Khinh Dạ thích thú quan sát vẻ mặt lúng túng ngượng ngùng của cô, cảm giác này thật tuyệt vời…
Ôn Noãn chỉ có thể nói:
“Em không nhớ gì cả, vậy thì cũng không tính…”
Bạch Khinh Dạ tất nhiên không chấp nhận rồi, anh lấy điện thoại của mình ra, mở lên một đoạn ghi âm, giọng nói của Ôn Noãn lúc đó nũng nịu nức nở:
“Khinh Dạ là của tôi, không cho phép cô đụng vào anh ấy…”1