Thấy sắc mặt Cố Tây Tước trầm xuống, Tiêu Linh Vận bỗng cảm thấy thật căng thẳng, cô cười lấy lòng: “Tước gia, anh mệt rồi à? Để tôi đấm lưng cho anh nhé!”
Thấy bộ dạng chân chó* của Tiêu Linh Vận, Bách Lý Thanh lắc đầu, cái khí thế cứu người khi nãy đâu mất rồi?
(Kiba: “bộ dạng chân chó” có nghĩa là nịnh nọt, nịnh hót í ạ ^^~)
Khi về đến pháo đài của Cố Tây Tước thì Tiêu Linh Vận mới phát hiện ra sự độc đáo của pháo đài này. Chả phải đây là ngôi mộ hay sao?
“Đi.” Thấy Tiêu Linh Vận đứng im, Cố Tây Tước nhấc cổ áo của Tiêu Linh Vận.
“Con mẹ nó anh mau bỏ tôi ra, bỏ…” Tiêu Linh Vận ngừng giẫy dụa, đưa một tay lên che miệng. Cô đang tìm cái chết sao? Lại dám chửi mắng Cố Tây Tước, liếc sang thì thấy Cố Tây Tước đang cười mà như không nhìn cô, Tiêu Linh Vận chợt cười hihi rồi nói: “Tước gia, đấy chỉ là câu quen miệng của tôi thôi, không phải mắng anh đâu, không phải đâu.”
Fuck!
Dù gì mình cũng là ân nhân cứu mạng của anh ta mà? Cái thái độ gì thế này?
Đúng là ở dưới mái hiên nhà người thì không thể không cúi đầu!
Bách Lý Thanh đứng phía sau nhìn tơi, Tước gia không tức giận sao? Xem ra đúng là một điềm lành!
Sau khi vào trong lô cốt, Tiêu Linh Vận xắn tay áo lên đi vào phòng bếp. Khi đi đến cửa phòng bếp thì cô chợt nhớ ra Cố Tây Tước từng nói không được ra khỏi tầm mắt anh ta. Khóe miệng cô hơi co rút lại, quay người nhìn về Cố Tây Tước đang ngồi trên sofa.
“Trừ lúc nấu ăn.” Cố Tây Tước nhìn Tiêu Linh Vận một cái rồi lại đi đến phía trước sofa ngồi xuống. Tiêu Linh Vận lấy được lệnh đặc cách thì vội hét lớn vạn tuế rồi quay người đi thẳng đến phòng bếp.
Bách Lý Thanh để những thứ mua được vào trong phòng bếp, Mike đi đến khó hiểu hỏi: “Hả, cái đống tạp nham gì thế này?”
Bách Lý Thanh nhìn Cố Tây Tước rồi trả lời: “Đây là những thứ Tước gia và Tiêu Linh Vận đi siêu thị mua về.”
“Mua?” Mike hỏi giọng kinh ngạc: “Anh có chắc mấy thứ này không phải nhặt từ thùng rác nào đó về không? Hay là các anh bị lừa rồi?”
Bách Lý Thanh cố gắng nhịn cười thấp giọng nói: “Lừa? Ngài cảm thấy trên thế giới này có người dám lừa Tước gia sao? Chả qua Tiêu Linh Vận thích làm bá vương, nhất quyết muốn mua mấy thứ thượng vàng hạ cám này về lại còn mặc cả nữa.”
Mike chết lặng, anh vốn nhận được tin Cố Tây Tước và Tiêu Linh Vận ra ngoài thì thấy không yên tâm nên mới chạy đến xem, kết quả lại quá bất ngờ.
“Cái này mà bị truyền ra ngoài thì không tốt đâu!” Mike cười nói
“Yên tâm đi, việc này không cần Tước gia nhắc nhở thì tôi cũng đã cho người dùng tiền bịt miệng rồi. Chỉ có điều, ông chủ siêu thị đó vẫn bị đưa vào viện.” Bách Lý Thanh gật đầu, cái này Tước gia không nói đến nhưng không có nghĩa là gia không biết.
Trong phòng bếp, Tiêu Linh Vận mở quyển sách nấu ăn đặt ở một bên, vừa cầm dao vừa đọc: “Trước tiên cắt thịt ức gà thành miếng, sau đó cho gia vị vào đảo đều. Bao nhiêu thứ thế này, cái nào mới là thịt ức gà? A, đây rồi!
Sau khi cô phân loại thức ăn xong thì thấy trên chảo đã tỏa khói liền bỏ thẳng thịt ức gà và gia vị vào, sau đó đậy nắp lại.
“Được rồi, món thứ nhất đã xong, món thứ hai nào, vịt quay.” (kiba: Ai dám ăn chứ em chạy đây ạ T_T~)
“Cậu cảm thấy cô gái này biết nấu ăn sao?” Mike che mặt thở dài, có chút không thể nhìn tiếp.
“Vịt quay? Quay thế nào giờ? Đúng rồi! Lò nướng! Tiêu Linh Vận mở lòng nướng ra rồi vứt nguyên cả con vịt vào trong đó. Sau đó cô ấn tất cả các nút, thấy nhiệt độ quá nhỏ nên lại chỉnh đến mức to nhất, như thế này mới nhanh được. (kiba O_O)
“Món thứ ba, cá luộc.”
“Món thứ tư…”
“Cậu thấy mấy món kia có thể ăn sao?” Mike nhổ nước bọt, một đống thức ăn đen ngòm đưa đến sát mặt anh.
Bách Lý Thanh nhanh chóng lắc đầu: “Hôm nay tôi giảm béo!” Anh ta mới không dại mà đi ăn mấy thứ đen ngòm này đâu!
“Cái này thái thế nào?” Tiêu Linh Vận nhìn miếng thịt trên thớt mà không biết làm thế nào. Cô giơ dao lên rồi chặt “ba” một cái (Kiba: dạ đúng là “chặt” ạ >”