Tiêu Linh Vận vừa ngồi xuống bên cạnh Cố Tây Tước thì nghe thấy Bách Lý Thanh cung kính nói: “Thưa Gia, khách đã đến rồi ạ.”
Khách? Rốt cục là ai chứ?
Tiêu Linh Vận vươn cổ ra ra định nhìn thử thì bị Cố Tây Tước liếc một cái nên vội thu lại ánh mắt.
« Ừ » Cố Tây Tước đứng dậy rồi đi về phía phòng ăn, Tiêu Linh Vận liền vội đi theo phía sau. Thấy bộ dạng ăn mặc chả đâu vào đâu của Tiêu Linh Vận, Bách Lý Thanh mới chợt nhớ ra ở đây vẫn không có quần áo của Tiêu Linh Vận… xem ra phải cho người đi chuẩn bị thôi.
« Bộ này của cô không tệ. »
« Cái này, quần áo của Tước gia lại có thể không đẹp sao ? » Tiêu Linh Vận nhìn Bách Lý Thanh với ánh mắt khinh khỉnh, khiến Bách Lý Thanh chợt đứng hình… Quần áo của Tước gia ? Trước giờ Gia đều không cho phép bất cứ ai động đến đồ của mình, sao giờ tự dưng lại để cô ta mặc quần áo chứ ? »
Xem ra, có rất nhiều chuyện đều không giống như trước nữa rồi.
« Cha nuôi, con và Tôn đến thăm cha đây ạ » Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, Phương Vận Khiết khoác tay Tiêu Tôn Đình, đi phía sau hai người là Phương Tử Hàn.
« Cha nuôi… » Phương Tử Hàn vừa cất lời thì ánh mắt dừng lại ở người đứng bên cạnh Cố Tây Tước, mái tóc xoăn màu hạt dẻ vẫn hơi ẩm và mặc trên người thư trang phục kì quái – Tiêu Linh Vận.
« Linh Vận, sao con lại ở đây ? Cha tìm con đã một ngày rồi ! » (kiba : Dạ, những 1 ngày haha ) Tiêu Tôn Đình bỏ tay Phương Vận Khiết ra rồi đi về phía trước vài bước.
Đầu óc Tiêu Linh Vận có chút trì trệ không kịp hoàn hồn. Đây là cái tình cảnh gì chứ ? Thì ra đúng là cha và người này có quen biết ! Khó trách lại tha ình, nhưng vừa rồi Phương Vận Khiết gọi Cố Tây Tước là gì ??
Cha nuôi ?
Cố Tây Tước là cha nuổi của Phương Vận Khiết ? Vì sao trước khi sống lại cô chưa từng nghe nói đến việc này ?
Đợi đã, đây chả phải là cơ hội cực tốt sao ?
Phương Vận Khiết và Phương Tử Hàn đã hãm hại cô nhiều lần, còn bây giờ…. Nếu như cô ở bên cạnh Cố Tây Tước thì chả phải sẽ trở thành mẹ nuôi của Phương Vận Khiết và Phương Tử Hàn sao ?
Như thế chả phải lớn hơn họ một cấp sao ?
Cũng đúng ! Ngay từ đầu, Phương Vận Khiết và Tiêu Tôn Đình không hề để ý đến cảm nhận của mình, vậy thì sao cô không thể làm theo ý mình một lần cơ chứ ?
Cái thứ gọi là « loạn luân » này có ai mà không thể ?
« Vì sao tôi không thể ở đây ? » Tiêu Linh Vận đưa mắt nhìn Phương Vận Khiết và Tiêu Tôn Đình, nhìn rõ vẻ kinh ngạc của họ hiện lên trên khuôn mặt.
Rồi đến cô cũng không biết dũng khí ở đẩu đâu ra, trước mặt mấy người đó, cô ngồi xuống ngay bên cạnh Cố Tây Tước rồi nói với giọng điệu nữ chủ nhân : « Tôi còn tưởng khách là ai, hóa ra là mấy người. Đã đến rồi thì ngồi xuống ăn cơm đi. »
Phương Vận Khiết và Tiêu Tôn Đình đưa mắt nhìn nhau, sao lại có thể thay đổi nhanh thế ? Mới hôm qua chả phải vẫn còn êm đẹp lắm sao, còn tặng quà nữa cơ mà ?
« Linh Vận, cha có chuyện muốn nói với con. »
« Tôi không có gì để nói với ông. »
« Linh Vận, sao con có thể nói với cha con như vậy. » Phương Vận Khiết nói giọng bất mãn rồi lặng lẽ nhìn Cố Tây Tước, sau khi thấy anh ta không có phản ứng gì mới thở nhẹ ra. Nếu không phải bắt buộc phải đến thì cô cũng chẳng muốn đến gần cha nuôi đâu.
« Nếu không ăn cơm thì các người có thể đi được rồi. » Cố Tây Tước đưa tay lắc nhẹ ly rượu vang, khóe môi hơi cong lên mà nhìn về phía Phương Vận Khiết và Tiêu Tôn Đình. Thấy vậy, Phương Tử Hàn vội vã bước về phía trước mà giải thích : « Cha nuôi đừng tức giận, chị và anh rể đến đây để hỏi thăm người. »
Hắn nói xong thì liền đặt quà tặng trong tay xuống trên chiếc bàn uống trà phía trước sofa, không một ai nói bất cứ câu gì. Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Tôn Đình kéo tay Tiêu Linh Vận khuyên bảo : « Linh Vận, nghe lời đi, theo cha về. »
« Không về. »
« Linh Vận, sao con có thể ngang bướng thế ! »
« Cha, không phải con quá ngang bướng mà là con muốn để hai người có không gian riêng. Cha và cô ta sau này chắc chắn sẽ có con của mình, giờ con làm thế này cũng chỉ là việc sớm muộn thôi. »
« Linh Vận, con còn ở đây làm gì ? Danh không chính, ngôn không thuận. » Tiêu Tôn Đình đưa mắt nhìn Cố Tây Tước luôn im lặng thì nhỏ giọng nói. Cố Tây Tước tuổi tác không lớn nhưng khí thế thì không thiếu, đến ông ta còn cảm thấy có phần sợ hãi.
« Danh không chính ngôn không thuận ? Cha, chả lẽ cha đang nhắc nhở con gì đó sao ? » Tiêu Linh Vận bỏ tay ông ta xuống mà đi về phía trước Cố Tây Tước. Cô nhìn Tiêu Tôn Đình và Phương Vận Khiết, rồi cũng không biết lấy đâu ra dũng khí liền ngồi thẳng vào trong lòng Cố Tây Tước, giữ lấy cổ anh mà hôn một cái.
Cố Tây Tước tựa như người gỗ, không hề có phản ứng gì. Tiêu Linh Vận đứng dậy, rồi nhìn hai người kia nói : « Thế này thì danh chính ngôn thuận rồi chứ ? » (Kiba : =)))))))) cưỡng hôn á á á á)
Nụ cười như có như không của Cố Tây Tước chợt biến mất, anh bỏ đôi đũa xuống rồi đưa mắt lạnh lùng nhìn lưng Tiêu Linh Vận. Dù Tiêu Linh Vận không quay đầu lại nhưng trong lòng lại sợ hãi, Cố Tây Tước tức giận rồi sao ? Nhưng trên mặt anh ta đâu có nhiều phản ứng gì chứ.
Xong phim rồi, xong phim rồi, Cố Tây Tươc này bình thường vẫn còn nở nụ cười, sao giờ lại tắt ngóm rồi… Chả lẽ cuộc đời đen tối sắp đến rồi sao ?
Tiêu Linh Vận ơi là Tiêu Linh Vận ! Sao mày lại ngu ngốc thế này ? Cố Tây Tước mới ày ít màu mà mày đã định ở phường nhuộm rồi sao ? (Kiba : đấy là dịch nguyên văn, còn thực ra mình muốn dịch thành « Cố Tây Tước đã ày con voi rồi mày còn muốn Hai Bà Trưng sao ? » haha =)))))) mong mọi ng thông cảm với kiba dây thần kinh thô ạ)
« Đinh !! Hệ thống thông báo : Hoàn thành điều 4, hôn Cố Tây Tước, điểm kinh nghiệm tăng 5000 điểm. Tổng điểm hiện tại : 9100. »
Tiêu Tôn Đình giơ tay ra định tát cô một cái thì bị Phương Vận Khiết giữ chặt tay lại. Cô ta nhìn Cố Tây Tước và Tiêu Linh Vận, rốt cuộc là sao chứ ? Lẽ nào trước đó Linh Vận đã ở cùng với cha nuôi rồi sao ? Vì thế nên mới không ý kiến gì với hôn sự của mình và Tôn ?
« Tôn, bỏ đi, có gì thì đợi Linh Vận về nhà hẵng nói. » Phương Vận Khiết dịu dàng nói rồi quay về phía Linh Vận : « Linh Vận, không về cùng cha và mẹ sao ? »
« NO ! » Tiêu Linh Vận hất hất tay.
“Vậy được rồi, cha nuôi, chúng con về đây ạ.” Phương Vận Khiết kéo Tiêu Tôn Đình ra khỏi pháo đài, sau khi bước lên xe mới thở phào nhẹ nhõm mà nhẹ nhàng nói: “Tôn, thân phận của cha nuôi em rất đặc biệt, anh không được khiến người tức giận, có gì thì đợi Linh Vận về nói cũng không muộn. Còn nữa, nếu như anh mà cứ cố ép, cha nuôi không đồng ý thì cũng sẽ gây phiền toái cho Linh Vận.”
Tiêu Tôn Đình im lặng không nói gì. Phương Vận Khiết thở dài rồi nói: “Tử Hàn, em lái xe đi, chúng ta về thôi.”
Cố Tây Tước chính là người mà bọn họ không thể đắc tội được, nếu khiến Cố Tây Tước tức giận thì dù có 100 Tiêu Tôn Đình cũng không giải quyết được.
Bên trong pháo đài, Tiêu Linh Vận cắn chặt ôi, nhìn về phía Cố Tây Tước mặt đang không chút biểu cảm gì mà miễn cưỡng cười nói: “Ừm… Tước Gia, anh đừng tức giân, tôi…” Còn chưa nói hết được cả câu “Tôi không cố ý muốn lợi dụng anh đâu” thì Cố Tây Tước đã trừng mắt lên, Tiêu Linh Vận đành nuốt gọn mấy từ còn lại xuống dưới họng.”
Cố Tây Tước lạnh lùng đứng dậy, nhìn Tiêu Linh Vận một cái rồi không nói câu nào đi lên gác. Tiêu Linh Vận đi phía sau Cố Tây Tước, cô quả thật vô cùng nghi ngờ mị lực của mình. Vì sao Cố Tây Tước chẳng thèm có chút phản ứng nào thế?
Thế này thì hôn rồi với chưa hôn hình như chả có gì khác cả.
Vừa rồi Cố Tây Tước hoàn toàn có thể vạch trần cô, để cô khó coi nhưng Cố Tây Tước lại không làm vậy. Theo lý đó thì việc thu thập điểm kinh nghiệm cũng không khó khăn thế nhỉ?
Chỉ có điều, mị lực nữ nhân của mình thật sự kém vậy sao? Kém đến mức người đàn ông này không có chút phản ứng nào?
Tiêu Linh Vận trừng mắt nhìn bóng lưng Cố Tây Tước, hơi cắn chặt răng lại. Cô đột nhiên hiểu rõ một chuyện, chắc là anh ta nể mặt Phương Vận Khiết nên bỏ qua ình. Anh ta vốn đâu có nhân từ với mình, đây rõ rang là muốn mình đi vào ngõ cụt đây mà?
Đây mới gọi là chết không nhắm mắt!
Tâm tư anh ta thật nặng! Không cẩn thận một cái thì vạn kiếp bất phục rồi, quả đúng là gần vua như gần hổ!!