Tại nhà thờ nổi tiếng của thành phố Z, một đôi vợ chồng mới cưới bước ra ngoài. Chỉ nhìn cách trang trí xung quanh nhà thờ cũng có thể thấy được đôi vợ chồng mới cưới vô cùng coi trọng hôn lễ này. Mặc dù chú rể đã bước vào tuổi trung niên, nhưng vẫn duy trì được sự cường tráng, còn cô dâu thì vô cùng trẻ trung, thoạt nhìn nhiều nhất chỉ chưa đến 23 tuổi.
“Tổng giám đốc Tiêu, chúc mừng chúc mừng!”
“Tổng giám đốc Tiêu, chúc mừng ngài!”
Khắp nơi đều vang lên lời chúc tụng, có thể nhận ra rằng đến tham gia hôn lễ đều là những người có máu mặt trong thành phố Z.
“Cảm ơn, cảm ơn!” Tiêu Tôn Đình cười rạng ngời và bắt tay khách mời, trong khi đó, cô dâu Phương Vận Khiết lại e lệ đứng bên cạnh và nở nụ cười nhè nhẹ.
“Tử Hàn, lại đây nào, để anh giới thiệu chú cho các chú các bác.” Tiêu Tôn Đình nói vọng về phía cách đó không xa, vẫy tay gọi một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai mặc bộ vest đen đi đến. Người nam đi đến gần, chào hỏi vài người trong đó.
“Tổng giám đốc Tiêu, vị này là…?”
“Đây là cậu nhỏ nhà tôi, Phương Tử Hàn, hiện đang giữ chức giám đốc bộ phận sáng tạo tập đoàn quốc tế ME.” Nghe Tiêu Tôn Đình giới thiệu, Phương Vận Khiết cảm thấy chồng thật quan tâm đến em trai mình, tự đáy lòng cảm thấy ấm áp và hài lòng.
“Chào các bác, chào các chú! Cháu là Phương Tử Hàn.” Phương Tử Hàn nói một cách vô cùng lịch thiệp, dù trước mắt là bao cáo già giới doanh nghiệp cũng vẫn tỏ ra thong dong điềm tĩnh.
“Đúng là một nhân tài đây! Tổng giám đốc Tiêu phen này có được trợ thủ đắc lực rồi.”
“Ngài thật may mắn…” Nghe vậy, đám cưới xung quanh cũng khen ngợi không ngớt.
Đột nhiên, một chiếc xe đua đỏ phi về phía cô dâu chú rể với tốc độ cực nhanh khiến cả đám người chạy toán loạn. Tiêu Linh Vận đeo chiếc kính râm, khóe môi dương lên nở nụ cười có chút bất kham. (kiba: chị í đổi từ taxi sang xe đua nhanh vậy trời =)) )
“Kíttttt!!!!!!!” Sau khi chiếc xe làm một cú quay đuôi ngoạn mục thì dừng đúng ngay trước mặt cô dâu chú rể. Cùng lúc đó, Tiêu Tôn Đình cũng kéo tay Phương Vận Khiết lùi về phía sau vài bước, híp đôi mắt nhìn về phía người bước xuống xe.
Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Một người phụ nữ mở cánh cửa xe bước xuống, tháo cặp kính râm cài trên ngực, một tay lười biếng cuốn cuốn mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, sau đó bước lại gần Tiêu Tôn Đình và Phương Vận Khiết. Cô hơi chu nhẹ đôi môi đỏ, đôi mắt hoa đào mê người long lanh nước mắt, giữ chặt lấy tay Tiêu Tôn Đình mà ủy khuất nghẹn ngào:
“Honey, không phải anh bảo là sẽ đợi em trở về sao? Không phải anh luôn nói em là người anh yêu nhất sao? Vì sao anh lại thay lòng đổi dạ? Vì sao anh lại lấy người phụ nữ khác?”
Cô vừa dứt lời, xung quanh đều im lặng đến mức nghe rõ ràng được từng tiếng thở.
Phương Vận Khiết thấy mọi người xung quanh đều bất ngờ, đôi mắt trong phút chốc lóe sáng rồi nói nhỏ với giọng khổ sở: “Tôn, vị tiểu thư này là…?” (kiba: mợ không đi đóng film phí của quá >_