Vì vậy, trong mắt mọi người, tình hình là như vậy.
Trong tiết học hóa học đầu tiên, bạn học Cố nằm trên bàn.
Trong tiết học tiếng Trung thứ hai, bạn học Cố không dậy nổi.
Trong tiết sinh học thứ ba, bạn học Cố ngủ đến bất tỉnh!
Giáo viên ở trường Nhất Trung ngày nay tương đối bợ đỡ, so với học sinh giỏi mà nói, bọn họ không để ý nhiều đến học sinh lớp song song, ai ngủ cũng mặc kệ, mặc cô ngủ.
Giáo viên chủ nhiệm đi loanh quanh sau cửa sổ ba vòng, từ góc độ đó có thể nhìn thấy bạn học Cố uể oải nằm trên bàn, anh ta cau mày quay lại văn phòng kiểm tra phiếu điểm của bạn học Cố, phát hiện đứa nhỏ này lệch ban quá nghiêm trọng, vỗ bàn một cái, cuối cùng bạo phát xông ra ngoài.
Đến tiết toán thứ tư, thầy chủ nhiệm mặt mày tối sầm bước vào cầm phiếu điểm, liếc nhìn cả lớp, cô gái bên cửa sổ vẫn nằm trên bàn, không khỏi cầm sấp phiếu điểm đập lên bàn, sau đó quay người "xoạt xoạt xoạt" viết một bài hình học giải tích.
"Cố Khê Kiều! Lên đây trả lời câu này đi!"
【 Bên ngoài có người gọi, trong vòng 3 giây hệ thống sẽ thu hồi không gian ảo, kí chủ mời chuẩn bị rời khỏi.
】
Cố Tây Kiều ngồi ở trong không gian mênh mông trắng xóa, trong tay một chồng sách cùng bài tập, khi nghe thấy giọng máy móc đột nhiên từ trong hư không truyền đến, trong đôi mắt đen của cô hiện lên một tia mơ hồ, sau một hồi mới tỉnh táo lại.
“Thời gian tôi ở đây bao lâu rồi?”
【 Mỹ nhân Kiều, lần này chị dùng 30 điểm đổi lấy một tháng, trong đó có 18 điểm là thấu chi[4], nhưng phải chú ý làm việc nghỉ ngơi, không nên làm việc quá sức, mời rời khỏi không gian ảo lập tức nghỉ ngơi, ở trong không gian ảo lâu có hại cho thân thể! 】
[4] Thấu chi là khi tiền được rút khỏi một tài khoản ngân hàng và số dư có sẵn đi dưới số không.
Tiêu Vân lạnh lùng - bạn cùng bàn của Cố Khê Kiều nhìn qua, thấy đối phương ngẩng đầu lên với vẻ mặt mê mang, liền nhắc nhở: "Chủ nhiệm lớp bảo cậu lên làm bài.
Cố Khê Kiều xoa xoa huyệt Thái Dương, nói cám ơn, sau đó đứng dậy lên bảng đen làm bài.
Hình học giải tích trên bảng đen là phỏng theo đề thi cuối kỳ thi đại học năm ngoái, câu hỏi đó là do một ông cụ nghiên cứu đề thi đưa ra, lúc đó một đám người đều sửng sốt, cả thành phố N người làm được không nhiều hơn một tay, giáo viên chủ nhiệm chọn câu hỏi này cũng có ý bảo học sinh trong lớp không nên xốc nổi.
Anh ta quay lưng về phía Cố Khê Kiều, lời nói thấm thía nghiêm túc giảng cho cả lớp: "Cuộc sống là một quá trình không ngừng lựa chọn và không ngừng từ bỏ.
Kỳ thi tuyển sinh đại học là cơ hội cuối cùng trong cuộc đời của các em, các em không cần quan tâm đến thể diện hay gia đình của mình.
Các em phải nắm lấy đồng thời lợi dụng nó, hoặc chạy trốn và từ bỏ, lựa chọn nằm trong tay các em..."
Anh ta là một chủ nhiệm tốt, ngay cả khi đứng lớp kém nhất trường Nhất Trung, anh ta cũng chưa bao giờ lơ là, các bạn học đều cúi đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Thấy học sinh nghe lời mình, thầy chủ nhiệm không khỏi nhẹ nhõm, sau đó quay đầu nhìn Cố Khê Kiều: "Bạn học Cố, thầy biết nền tảng toán học của em rất tốt, nhưng em vẫn không thể lơ là một giây cho đến khi học xong lớp 12.
Không làm được câu hỏi này cũng không sao..."
Vốn dĩ anh ta muốn để cho con cừu non Cố Khê Kiều lạc đường biết quay lại, nhưng những lời giáo dục này lại không nói ra được.
Cô gái đối diện với bảng đen đang mặc một bộ đồng phục học sinh rộng rãi, hầu hết những người mặc loại đồng phục học sinh này đều trông mập mạp và xấu xí, nhưng khi mặc nó cô chỉ trông gầy, những người bên dưới chỉ có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn của cô gái, cực kỳ xinh đẹp.
Cô quay lưng lại về phía mọi người đang viết trên bảng đen, có cảm giác thoải mái như miêu tả bức tranh phong cảnh.
Cố Khê Kiều viết ra số cuối cùng, phương trình elip, phương trình tiếp tuyến và câu hỏi chứng minh, cô nhìn thoáng qua.
thấy không có vấn đề gì, mới xoay người đặt viên phấn xuống.
Giáo viên chủ nhiệm sững sờ tỉnh lại, ho nhẹ một tiếng, mời Cố Khê Kiều ngồi xuống, sau đó dùng kính cẩn thận quan sát quá trình của Cố Khê Kiều, phát hiện Cố Khê Kiều không chỉ viết ra mà các bước còn đơn giản hơn nhiều so với câu trả lời tiêu chuẩn, vì vậy anh ta hài lòng gật đầu: "Không sai, bạn học Cố viết rất hoàn hảo, nếu không hiểu, sau khi tan học các em có thể hỏi bạn học Cố."
Hầu hết cả lớp thậm chí còn không giải được câu hỏi nhỏ đầu tiên, Cố Khê Kiều không chỉ giải được cả ba câu hỏi mà còn nhận được được giáo viên chủ nhiệm nói hoàn hảo.
Điều này khiến một đám người người khó chấp nhận.
Chủ nhiệm lau đề bài đi, kiểu đề này quá thâm ảo không thể dạy ở lớp song song, từ khóe mắt liếc một cái, liền thấy một bạn học lại buồn ngủ, tư thế cực kỳ lười biếng, cái này giống học sinh lớp 12 hả, anh ta có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cầm phấn viết đập bàn: "Cố Khê Kiều, toàn lớp chỉ có một mình em làm sai hai câu hỏi trắc nghiệm đơn giản nhất, em còn ngồi không nghe giảng đàng hoàng cho tôi!
Cố Khê Kiều rùng mình một cái, sau đó ổn định ngồi xuống, híp mắt buồn ngủ, cầm tờ toán vừa phát, tìm kiếm câu hỏi thầy đang nói.
Lớp học này rất nhanh đã tan học, Cố Khê Kiều đợi cả lớp tan học xong, từ dưới gầm bàn chậm rãi tìm được một tấm thẻ ăn mặt trước có in cổng trường.
Đứng ở cửa căn tin là hai thiếu niên tay ôm bóng rổ, khiến người chung quanh thường xuyên ngoái đầu nhìn lại.
Một trong hai nam sinh để tóc húi cua nhìn thấy một cô gái duyên dáng chậm rãi đi tới trước mặt mình, cậu ta không kìm được mà túm lấy một nam sinh cao lớn, đẹp trai bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ ngóng trông: "Anh Ngũ anh Ngũ, cậu nhìn kìa, cô gái nhỏ đó, không phải rất ngay thẳng sao? Chính là người lần trước viết thư tình cho cậu...!Đúng, Cố Khê Kiều, buổi sáng hôm nay tớ đi ngang qua lớp học của bọn họ tìm Tiêu Vân đã nhìn thấy, dáng dấp cũng có chút mùi vị!"