Tuy rằng nghi hoặc, nhưng từ trước đến nay ông ấy sẽ không từ bỏ bất cứ học sinh nào.
Ngũ Hoằng Văn là người ông ấy biết, một người mà chủ tịch trường chú trọng nhắc nhở trong hội nghị, bảo các giáo viên khác vạn lần không nên đắc tội với cậu ấy.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, đến lúc đó người giáo viên chủ nhiệm lớp tên lửa tìm nhất định là Cố Khê Kiều, quả hồng cũng sẽ bị bóp nát.
Đã là học sinh của mình, ông ấy tuyệt đối không để cho người khác bắt nạt! Giáo viên chủ nhiệm nheo mắt lại.
Lúc Cố Khê Kiều trở lại lớp, cả lớp đều chăm chú quan sát cô, mặt cô không đổi sắc trở lại ghế ngồi.
“Thầy có làm khó cậu không?" Tiêu Vân kề sát đầu, nhỏ giọng hỏi.
Tiêu Vân là người cao ngạo lạnh lùng, hiếm khi chủ động quan tâm ai, Cố Khê Kiều nghiêng đầu nói một câu không có việc gì, sau đó nhìn sườn mặt lãnh diễm của Tiêu Vân, trong lúc bất chợt có chút hiểu rõ, người này còn lâu mới khó tiếp cận như vẻ bề ngoài.
Nghĩ tới đây, Cố Khê Kiều không khỏi nhớ tới môn ngữ văn của Tiêu Vân: "Này cậu hệ thống, cái trường học này có rất nhiều người thành tích không tốt, tại sao cậu lại chọn trúng Tiêu Vân thế?"
[ Mỹ nhân Kiều, nhiệm vụ hệ thống là trải qua chọn lựa, căn cứ nhiệm vụ đối tượng khát vọng trình độ đến đánh giá điểm tích lũy, đối tượng Tiêu Vân của nhiệm vụ lần này có một mong muốn rất lớn là học môn văn thật tốt, và đã đạt được bốn sao! Đó là lý do tại sao cô ấy được chọn làm đối tượng nhiệm vụ.]
"Cậu nói đạo cụ là cái nào?"
[Rốt cuộc cậu cũng thông suốt rồi!]
Trong chớp mắt, giọng nói hệ thống trở nên hào hứng, Cố Khê Kiều lập tức nhìn thấy trước mắt mình xuất hiện một cái kệ hàng giả định, bên cạnh đánh dấu bốn chữ to "cửa hàng cấp 0".
Kệ hàng có một loạt vật phẩm, còn tỉ mỉ đánh dấu cách dùng và công dụng.
[Tôi vì ký chủ chọn lựa Minh Tâm Đan, Ức Thần Đan, vĩnh cửu ký ức tăng cường, nano cơ sở dữ liệu các loại vật phẩm, mời ký chủ chọn lựa.]
Cố Khê Kiều liếc mắt một cái, sau đó nhìn thấy đánh dấu giá cả, 12 điểm tích lũy, 9 điểm tích lũy, 15 điểm tích lũy… Không có cái nào rẻ hơn.
“Chuyện này để sau hãy nói.” Cô nghiêm mặt.
[...] Tật xấu keo kiệt này của ký chủ khi nào có thể sửa đây?
Buổi chiều lúc tan học, Cố Khê Kiều lại bị Ngũ Hoằng Văn chặn ở cửa phòng học, nam sinh trong lớp nháy mắt với Ngũ Hoằng Văn, sau đó huýt sáo rời đi.
Cố Khê Kiều coi như không nhìn thấy cậu ta, quẹo một cái, tiếp tục đi.
Ngũ Hoằng Văn ỷ vào chân tay dài, nhẹ nhàng ngăn cô lại.
"Có đạo cụ gì để cho cậu tôi nhìn thấy tôi thì lập tức bỏ chạy không?" Người này cũng thật phiền, cô chỉ tiện tay cứu người, như thế nào biến thành cứu trúng thể loại phiền phức này chứ?
[Có thì có, nhưng cần 3 điểm tích lũy.] Hệ thống trong không gian thực tế ảo trợn trắng mắt.
Cố Khê Kiều hé miệng, coi như không hỏi, khuôn mặt cô lạnh lùng.
Ánh mắt Ngũ Hoằng Văn vừa đụng tới biểu cảm lạnh lùng kia lại không nói nên lời, bởi vì không có lập trường, cũng không biết phải giải thích như thế nào, trên mặt của cậu ấy rất nhanh hiện lên một tầng đỏ nhạt.
“Tránh ra.”
Cậu ấy gãi đầu: "Này, cậu nghe tôi…”
“Tôi nói, tránh ra." Giọng nói hết sức lãnh đạm.
Cuối cùng người giải cứu Cố Khê Kiều lại là giáo viên chủ nhiệm, ông ấy nghe được học sinh khác đến báo tin nên vội vàng đi tới cửa phòng học.
Quả nhiên nhìn thấy Ngũ Hoằng Văn ở trước cửa phòng học của lớp ông.
“Cố Khê Kiều, em về trước đi." Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nói với Cố Khê Kiều, nâng kính mắt xuống, ngược lại cười híp mắt nhìn Ngũ Hoằng Văn: “Đây không phải là bạn học Ngũ của lớp tên lửa sao? Đến chỗ tôi uống ngụm trà đi, chúng ta đến thảo luận, về, nhân, sinh, cuộc, đời.”
Ngũ Hoằng Văn cũng không nghĩ tới giáo viên chủ nhiệm lớp song song lại đến, cậu ấy rõ ràng đã chú ý rất kỹ, rốt cuộc là ai đã báo tin? Chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, cậu ấy lập tức phản ứng lại: "Yên tâm, tôi sẽ không để giáo viên chủ nhiệm các cậu làm khó dễ cậu.”
Hai người đi xa.
Cố Khê Kiều giật giật khóe miệng:...Vậy thật lòng cám ơn cậu!
Chờ Cố Khê Kiều ra ngoài cửa, xe nhà họ Cố không ngoài dự đoán đã rời đi trước.
Cố Khê Kiều quả thực muốn mua đạo cụ dịch chuyển trở về, nhưng ngẫm lại điểm tích lũy, cô vẫn nhịn không mua.
Chương 31
Tuy rằng bây giờ Cố Tích Cẩn mỗi ngày đều kêu người lái xe về sớm, nhưng trong lòng Cố Khê Kiều không có tức giận, đây là tâm tình của trẻ con, chỉ cần Cố Tích Cẩn không tìm đường chết giống như kiếp trước, thì cô cũng thủ hạ lưu tình.
Chẳng lẽ chỉ là một người như Cố Tích Cẩn thôi sao? Cố Khê Kiều cười nhẹ, mua một cốc trà sữa vị chuối, chọc ống hút, uống một ngụm lớn, nhìn dọc theo ngã tư.
Ở giữa ngã tư bên trái có một cậu bé chừng năm, sáu tuổi, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt tròn xoe đang chăm chú gặm một viên kẹo mút cầu vồng, trông rất dễ thương, nhìn còn thuận mắt hơn Cố Tích Cẩn.
Nhìn sang bên phải, một chiếc ô tô màu đen xuất hiện ở ngã tư.
[Khai thác nhiệm vụ hàng ngày: Giúp người...] Hệ thống còn chưa nói xong, Cố Khê Kiều đã tiến lên, giữa chừng liền thay đổi lời nói, [Bởi vì ký chủ năng lực có hạn, hệ thống tự động khấu trừ 1 điểm mua né tránh! 】
Cố Khê Kiều cảm thấy thân thể đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, dường như có một dòng lực lượng nóng bỏng lưu chuyển qua kinh mạch, cô nhẹ như chim én đột nhiên bay lên, người xung quanh chỉ thấy một mảnh mơ hồ tàn ảnh, trong giây lát, đã nhìn thấy cô gái đứng bên đường ôm cậu bé.
【Đinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống khen thưởng 30 điểm! 】
Tiếng phanh gấp vang lên, lốp xe để lại vết phanh dài hai ba mét trên đường, đám đông bàn tán xôn xao về cảnh tượng huyền ảo này.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên tách đám đông ra, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo bước đến bên cậu bé, khóc thảm thiết, sau khi khóc xong, bà nhìn quanh thì thấy ân nhân đã biến mất, thật kỳ lạ, rõ ràng vừa nãy cô vẫn đứng ở bên cạnh, tại sao chớp mắt liền không thấy đâu rồi?
Cố Khê Kiều đột nhiên xuất hiện ở một con đường khác, "Tôi bảo cậu ngăn che một chút, sao cứ để cho tôi dịch chuyển tức thời vậy?" Cũng may trên con đường này không có người, nếu không sẽ doạ người khác phát bệnh rồi.
[Không, Mỹ nhân Kiều, hệ thống đã phát hiện ra một con chó hoang gần đó và nó cần sự giúp đỡ yêu thương của bạn.
】
“What?!” Cố Khê Kiều nguy hiểm híp mắt, chỉ có Cố Tích Cẩn ngu ngốc kia mới làm chuyện như vậy.
Lấy ra con át chủ bài, [Ký chủ? mỹ nhân Kiều? Cho chó ăn thì được 2 điểm, thật sự không đi sao? 】
"...Cậu thắng rồi." Bởi vì hôm nay bài thi phát rất nhiều, Cố Khê Kiều xách theo cặp sách, vừa vặn có một cái giăm bông do một bạn học nữ bàn sau đưa cho, có lẽ muốn trả ơn sô cô la.
Con chó đi lạc này có lẽ đã lăn qua một bãi rác, nó rất bẩn, trên người còn có một số vết thương không rõ, trong thời tiết nóng bức này, lại gần một chút có thể ngửi thấy mùi chua, hầu hết mọi người nhìn thấy nó đều tránh xa nó, Cố Tích Kiều vô cảm ngồi xổm xuống.
Những con chó hoang không dám đến gần cô.
Cô ngồi xổm tại chỗ, nhìn cặp mắt đờ đẫn trong bụi cỏ, sau đó đặt miếng giăm bông lên vỏ hộp để tránh bị bụi bẩn trên mặt đất làm vấy bẩn, đẩy nó đến một chỗ cách con chó không xa, sau đó chậm rãi lùi lại, nhìn thấy con chó hoang chùn bước một lúc, sau đó thò đầu ra từ từ và nhanh chóng ngoạm miếng giăm bông vào đám cỏ thấp.
[Hệ thống quét thấy giá trị lương tâm của mỹ nhân Kiều rất cao, hãy tiếp tục duy trì! ]
Cố Khê Kiều nhẹ nhàng cười cười, tiếp tục đi về phía trước, đôi mắt đen vô cùng thâm thúy, cô chưa bao giờ là người tốt.
Hệ thống hóa hình người lắc lắc chân trong không gian, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, [Mỹ nhân Kiều, kiêu ngạo là bệnh! ]
"..."
Trên đường này không có bao nhiêu người, Cố Khê Kiều mới vừa đi không bao xa, chiếc xe màu đen súyt đụng phải người, đột nhiên dừng lại ở bên cạnh cô, cửa sổ của hàng ghế sau chậm rãi hạ xuống, Cố Khê Kiều nhìn vào chiếc xe, thấy một khuôn mặt quyến rũ vô song quen thuộc, bạn cùng bàn của cô, Tiêu Vân.
Có lẽ bởi vì hành động vĩ đại vừa rồi của Cố Khê Kiều, khó lắm Tiêu Vân mới mang theo một nụ cười.
Nói về Tiêu Vân, cô ấy là một bông hoa cao lãnh của trường Nhất Trung.
Vẻ ngoài lạnh lùng và cao quý thường ngày của cô ấy đã làm đông lạnh một số anh chàng đẹp trai cách xa hàng ngàn dặm, cô ấy thậm chí không cần phải nói bất cứ điều gì, chỉ cần một đôi mắt Đan Phong lạnh lùng liếc xéo một cái, có thể cảm khiến người ta cảm nhận được được sự chênh lệch rất lớn với cô ấy.