Trọng Sinh Thiên Sinh Duyên


Hạo Thiên Kỳ sau khi trở về phòng liền đóng cửa trị thương.

Tuy rằng trước đó đã phục dụng đan dược, nhưng ám khí lục phẩm đả thương, làm sao có thể hồi phục toàn diện?
Đúng như Cung Dạ Yến nói, tổn thương gân cốt nếu không chữa trị dứt điểm sẽ lưu lại hậu họa khó lường, tương lai tu luyện sẽ gặp trắc trở.
Bản thân là cường giả sống lại, đạo lý này Hạo Thiên Kỳ làm sao lại không hiểu.
Nhìn vết thương trên vai mình, Hạo Thiên Kỳ có thể thấy được phần bạch cốt sâu bên trong.

Hắn hít một ngụm khí lạnh, than nhẹ:
- Ám khí lục phẩm quả nhiên lợi hại!
Nếu lúc đó không né đi chổ hiểm, vậy hiện tại bản thân hắn đã là người chết.
"Hừ...!Chỉ phá hủy tên kia một cái đan điền, vẫn là tiện nghi cho hắn"
Hạo Thiên Kỳ phẫn nộ nghĩ, sau đó đưa tay giải mấy điểm huyệt đạo trên người, máu từ vết thương ngay lập tức liền trào ra.

Hắn nhanh chóng lấy ra một bình dược, rắc bột phấn vào vết thương.

Sau đó từ trong Huyền Ngọc giới chỉ phân tách một phần nhỏ máu huyết chân long nhỏ vào một ly nước, nước trong ly liền biến đỏ sôi trào.

Hạo Thiên Kỳ ngay lập tức đưa lên miệng uống cạn, làm xong hết thảy, hắn đi tới giường đả tọa.
Cảm nhận được năng lượng của máu huyết chân long lan truyền khắp toàn thân, Hạo Thiên Kỳ không dám phân thần, từng bước từng bước đem nguyên khí dẫn dắt nguồn năng lượng đi đến các kinh mạch, sau đó lại đưa về đan điền.

Tiếp đó phân ra một phần năng lượng tập trung ở vùng vết thương, khiến cho máu huyết lập tức ngừng chảy.

Ngay sau đó vết thương cũng chậm rãi khép lại.
Mặc dù không hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng chỉ cần tịnh dưỡng, uống thuốc điều đặn trong vòng năm hoặc sáu ngày là có thể lành lặn.
Trải qua trận chiến lần này, Hạo Thiên Kỳ ẩn ẩn cảm giác được bản thân đã đạt tới bình chướng tấn cấp.

Bên trong xương cốt của hắn lúc này từng đợt 'răng rắc' kêu lên tựa như một khúc nhạc êm tai.
Hạo Thiên Kỳ cảm thấy xương cốt toàn thân đều thoải mái vô cùng.

Nguồn năng lượng bá đạo của máu huyết chân long tựa hồ đã tẩy rửa sạch sẽ tạp chất bên trong xương cốt của hắn.
Luyện Cốt chính là tinh luyện xương cốt, giúp cho phần xương của tu luyện giả trở nên cứng cáp và rắn chắc hơn.

Nhưng khi tu luyện giả bước sang Luyện Tủy, lại là một khái niệm khác.

Chỉ khi bước vào Luyện Tủy, cốt tủy trong cốt cách mới có thể được rèn đúc lại.
Chợt có một tia tạp chất màu đỏ sậm tựa như máu, nhưng lại đậm hơn máu huyết, tràn ra từ khắp nơi trên da thịt của Hạo Thiên Kỳ.
Những tạp chất này, đều là tạp chất có ở trong xương tủy.
Chỉ có người tiến vào Luyện Tủy, mới có thể bức được những thứ tạp chất cứng đầu, ẩn dấu sâu vào trong cốt tủy này ra bên ngoài.
Lần trước Hạo Thiên Kỳ đã được máu huyết chân long rèn luyện, phần máu đen ở bên trong xương tủy đã được gột rửa.

Hiện tại phần huyết sắc sậm màu này chỉ là phần nhỏ tạp chất còn sót lại, để giúp hắn thuận lợi tiến giai vào Luyện Tủy nhất trọng!
Bổng dưng cánh tay phải của Hạo Thiên Kỳ hiện lên tầng tầng lân phiến, vốn dĩ chỉ là một phần phía trên cánh tay.

Nhưng giờ phút này lân phiến trở nên dầy đặc hơn, bao quanh từ khuỷu tay cho đến cổ tay, còn tỏa ra một màu trắng bạc sáng óng.

Sự biến đổi kì dị này khiến cho Hạo Thiên Kỳ giật nảy mình, theo như suy đoán của hắn sở dĩ lân phiến mọc nhiều hơn hẳn là do máu huyết chân long tác động.
Hạo Thiên Kỳ không rõ lân phiến trên tay hắn sẽ phát triển cụ thể như thế nào? Tuy nhiên nếu như lân phiến chỉ bao quanh cánh tay thì sẽ không có gì đáng lo ngại.

Điều hắn lo sợ nhất chính là lân phiến một khi lan rộng khắp toàn thân, hắn sẽ gặp phiền toái.

Lúc ấy bộ dạng của Hạo Thiên Kỳ không khác gì một Long Nhân, chủng tộc này mang trong mình huyết thống nửa Long Tộc, nửa nhân loại.
Long Nhân khá bị kì thị ở Long Tộc, cũng như ở nhân loại.

Huyết thống không thuần chủng đi bất cứ nơi đâu cũng sẽ bị ghét bỏ cùng bị săn giết.

Đây là điều mà Hạo Thiên Kỳ không muốn xảy ra nhất.

Bất quá hiện tại lân phiến chỉ bao bọc xung quanh cánh tay, trong chiến đấu sẽ rất hữu ích, vừa có thể làm vũ khí, cũng có thể là hộ thuẫn, tấn công lẫn phòng thủ đều toàn diện hoàn mỹ.
Coi như nếu như thật sự lân phiến sẽ lan rộng khắp toàn thân, hay thậm chí hắn có biến đổi thành Long Nhân.

Hạo Thiên Kỳ tin rằng một khi hắn trở nên cường đại, hắn cũng không sợ bị người khác đuổi giết.
Hạo Thiên Kỳ nắm chặt tay, đem cánh tay phải vung về phía trước, lực đạo hoàn toàn bất đồng trước kia.

Không những mang lại cảm giác rất linh hoạt, còn có sức bật thật cường đại, tựa như hắn có thể đánh ra được hai ngàn cân lực lượng.

Đây hẳn là do tác dụng của lân phiến mang lại.
Một tu luyện giả ở Luyện Thể, khí lực mạnh hay yếu cũng được đo đạc bởi cường độ xuất ra.
Thông thường khí lực được đo ở Luyện Thể là tầm năm mươi cân cho đến năm trăm cân, có thể hơn.
Luyện Cốt là sáu trăm cân cho đến một ngàn cân, có thể hơn.
Luyện Tủy là một ngàn một trăm cân cho đến hai ngàn cân, có thể hơn.
Luyện Khí là hai ngàn một trăm cân cho đến năm ngàn cân, có thể hơn.
Sang đến cấp bậc như Tụ Khí Cảnh thì không thể đo đạc bằng cường độ khí lực được nữa, bởi vì người ở cấp bậc này một khi xuất chiêu đều mang theo nguồn năng lượng bùng nổ phá hủy.

Tựa như một người ở Luyện Khí có thể dùng sức lực đấm vỡ một tảng đá to, nhưng ở Tụ Khí Cảnh lại dùng nguyên khí của mình xuất ra khiến cho tảng đá to lớn trở thành cát bụi.
Coi như Hạo Thiên Kỳ vừa mới tấn chức ở Luyện Tủy nhất trọng, nhưng lực lượng của hắn lại đến hai ngàn cân, gần như đã đạt tới khí lực của Luyện Tủy đỉnh phong.

Có thể nói sức mạnh của hắn đã mạnh hơn những người đồng cấp gấp hai lần.
Cảm nhận được nguồn sức mạnh mới mang đến, Hạo Thiên Kỳ lập tức ổn định tinh thần.

Vừa mới đột phá Luyện Tủy, hắn đương nhiên là phải tranh thủ củng cố lại tu vi.
Trải qua ba ngày sau đó, Hạo Thiên Kỳ bừng tỉnh, hai mắt liền mở ra.

Đôi mắt của hắn có vẻ như lại càng thêm sáng hơn, càng thêm tinh thuần hơn.
Giờ đây, Hạo Thiên Kỳ có cảm giác thế giới trước mặt hắn mọi thứ đều trở nên tinh tường và rõ ràng hơn rất nhiều.
Nhất cử nhất động xung quanh đều chi tiết hơn gấp mấy lần.

Hắn ngồi ở chỗ này cũng có thể thấy được đường vân của những tấm gỗ ở trong căn phòng hay những sợi tơ nhện ở tuốt trên trần nhà, cũng như có thể nghe được những tiếng côn trùng kêu ở xung quanh hậu viện.
Bất kể là thị giác, thính giác, hay khứu giác, tất cả đều được cải thiện thêm rất nhiều.
Hạo Thiên Kỳ thoải mái duỗi tay chân đứng phắt dậy, thương tích trên vai đã hồi phục không sai biệt lắm.


Hiện tại chỉ còn một vết thương khá nhỏ, chỉ cần hai, ba ngày nữa là sẽ lành lặn hoàn toàn, sau đó xoa thêm vài lần dược là có thể mất đi vết sẹo.
Lớp tạp chất trên người khiến cho Hạo Thiên Kỳ nhăn mày, hắn vội vội vàng vàng chạy đi tắm gội.
Từ khi hắn trọng sinh cho tới nay, việc tắm rửa hầu như không cần nha hoàn hay bất kỳ ai tới hầu hạ.

Coi như bọn họ là nữ tử đi nữa, hắn vẫn không cách nào để người khác nhìn toàn bộ thân thể của mình.
Rõ ràng trước đây hắn là nữ tử, cũng được thị nữ hầu hạ tắm rửa.

Nhưng hiện tại cảm giác có người khác nhìn lại không một chút nào thoải mái.

Hẳn là do hắn thay đổi thành nam tử, nên mới không thích người hầu hạ, cũng có thể do ánh nhìn của các nàng quá mức kì quái làm hắn có cảm giác ớn lạnh, nổi lên tầng tầng da gà.
.........!
Sau khi tắm rửa xong, Hạo Thiên Kỳ liền trở về phòng sức thuốc, đổi xong y phục sẽ đi tới Vân Liên dược quán.

Ở trong phòng chữa thương, tu luyện cũng đã trải qua ba ngày, ngày hôm nay chính là ngày mà Cung Dạ Yến ước hẹn hắn.
Từ phía xa Hạo Thiên Kỳ đã nghe được tiếng bước chân của nha hoàn đi tới, nàng ta đứng ở trước cửa phòng cung kính gọi:
- Thế Tử!
- Chuyện gì?
Hạo Thiên Kỳ vừa mặc y phục, vừa lên tiếng hỏi.
- Thái Quân, cho gọi người ra đại sảnh.

Còn có Vũ Dương công chúa đang đợi.
Vũ Dương công chúa?
Là tiểu nha đầu kia!
Hạo Thiên Kỳ trong mắt hiện lên nghi hoặc nghĩ:
"Ta với tiểu nha đầu này không thân thuộc.

Nàng ta tới đây có ý gì?"
- Ân, ta đã biết.

Ngươi lui đi, ta lập tức sẽ tới.
Nha hoàn kia nghe vậy liền cung kính nói:
- Vâng, Thế Tử!
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng Hạo Thiên Kỳ vẫn bước chân đi đến đại sảnh.

Vừa tới ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ ở bên trong đại sảnh vọng ra.

Hạo Thiên Kỳ có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh điều chỉnh cảm xúc lại, cước bộ trầm ổn vào tới.
Thái Quân và tiểu nha đầu vừa thấy Hạo Thiên Kỳ cả hai liền ngừng cuộc nói chuyện, ngay lập tức Thái Quân liền hòa ái mỉm cười nói:
- Kỳ Nhi, đã tới a!
Hạo Thiên Kỳ chắp tay, hơi hơi cong người hành lễ:
- Tổ mẫu, Vũ Dương công chúa!
Tiểu nha đầu nghe vậy lập tức bĩu môi, giọng có chút nũng nịu thốt lên:

- Thiên Kỳ ca ca, đừng gọi muội là công chúa.

Nghe thật xa cách, kêu muội Vũ Dương hoặc Vũ Nhi là được!
Hạo Thiên Kỳ mặt không biểu tình, cũng không đi phản ứng tiểu nha đầu, kêu nàng một tiếng công chúa chính là không muốn mất cấp bậc lễ nghĩa.

Còn những chuyện khác hắn không cần thiết phải quan tâm.
Bất quá hiện tại có mặt tiểu nha đầu ở đây, Hạo Thiên Kỳ có chút khó mở miệng rời đi.

Dù sao Thái Quân cố ý kêu hắn đến, cũng không thể vô cớ thất lễ.
Nhìn thấy biểu hiện của Hạo Thiên Kỳ không quá niềm nở, còn tỏ ra đạm nhạt xa cách, Thái Quân như thế nào lại không biết hắn đây là không thích tiểu nha đầu.

Lúc nãy nha đầu này, liên tục hỏi han tôn nhi, nàng ban đầu còn nghĩ rằng cả hai rất thân thuộc, hóa ra lại không phải như nàng tưởng.
Bởi vì Vũ Dương đột nhiên bái phỏng, khiến cho Thái Quân không những kinh ngạc mà còn có chút e ngại.
Vị tiểu nhi nữ này của Hoàng đế không những tuổi nhỏ bộc lộ ra thiên phú kinh người, còn là nhân vật được chú trọng bồi dưỡng.

Coi như tôn nhi không thích, cũng không cần quá lãnh đạm, đừng khiến tiểu công chúa ghi hận, đến lúc đó sự tình càng khó giải quyết.

Nghĩ vậy, Thái Quân liền ôn hòa lên tiếng:
- Kỳ Nhi, Vũ Dương tới Hầu Phủ là khách, ngươi dẫn nàng ra ngoài dạo chơi đi.
Nghe xong, khóe miệng Hạo Thiên Kỳ có chút co rút, vẻ mặt rất không tình nguyện, hắn còn có việc trong người đâu.

Bất quá nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Thái Quân, liền biết việc này không thể khước từ, Hạo Thiên Kỳ thở dài, đành phải rầu rĩ nhận mệnh.
- Vâng!
Tiểu nha đầu nhìn thấy biểu hiện của Hạo Thiên Kỳ như vậy, liền thỏa mãn cười khúc khích.
.................
Lúc này đang ở trên đường phố, tiểu nha đầu đi ở phía trước Hạo Thiên Kỳ, nàng hết nhìn đồ vật ở gian hàng này, lại chạy ra xem đồ vật ở gian hàng khác biểu tình rất thích thú.

Có đôi lúc sẽ hỏi hắn vài câu:
'Thiên Kỳ ca ca, cái này đẹp không?'
'Thiên Kỳ ca ca, lại đây xem vật này thật kì lạ quá!'
'Thiên Kỳ ca ca,....'
Mỗi một câu nói của tiểu nha đầu đều kêu lên: "Thiên Kỳ ca ca" khá là ngọt ngào, thuận miệng.

Nếu như Hạo Thiên Kỳ không có dung hòa kí ức của nguyên chủ, sẽ cho rằng nguyên chủ cùng tiểu nha đầu rất thân thiết.

Rõ ràng cả hai gặp nhau lúc ở yến tiệc, đó là lần đầu tiên.

Hắn chẳng qua chỉ chỉ điểm nàng vài câu, như thế nào tiểu nha đầu này lại quấn lấy hắn?
Hạo Thiên Kỳ trầm mặt, miên man suy nghĩ bước đi, không hề để ý đến tiểu nha đầu đang lải nhải ở bên cạnh mình.
Thấy Hạo Thiên Kỳ từ lúc rời đi Hầu Phủ cho tới giờ đều không nói một lời, trong lòng Vũ Dương có chút không vui.

Nàng vội vàng chạy lên đứng chắn đường Hạo Thiên Kỳ, biểu lộ bộ dạng ủy khuất, đáng thương vô cùng hỏi:
- Thiên Kỳ ca ca, có phải huynh chán ghét ta không?
Hạo Thiên Kỳ nghe vậy nhíu mày hỏi lại:
- Vì sao hỏi vậy?
Tiểu nha đầu đôi mắt ngân ngấn nước, dường như muốn khóc nói ra:
- Huynh không vui khi đi chơi với ta.

Huynh cũng không ưa thích nói chuyện với ta.
Nội tâm Hạo Thiên Kỳ cực kỳ phiền chán, hắn không thích nữ nhân quá ủy mị, càng không thích nữ hài tử chỉ biết khóc lóc.

Bộ dạng này của tiểu nha đầu thật giống như là hắn đang bắt nạt nàng.


Coi như sự kiên nhẫn của hắn có tốt đi chăng nữa cũng không nhịn được, lạnh giọng nói:
- Ta không có ghét ngươi, chỉ là không muốn nói chuyện.

Bây giờ ta đang có chút chuyện, không thể đưa ngươi đi chơi, ngươi muốn về Hoàng Cung hay đi đâu tùy ngươi.

Thật có lỗi, không thể phụng bồi!
Nói rồi, Hạo Thiên Kỳ dứt khoát xoay người rời đi, cũng chẳng thèm để ý đến quân thần lễ nghi.
Trước đó Lam Nhược Tuyết chủ động tìm Hạo Thiên Kỳ, mặc dù chỉ đối thoại dăm ba câu, nhưng vẫn làm hắn cảm thấy khó chịu.

Có thể là do ánh mắt của nàng ta quá mức sắc bén, giống như muốn nhìn hết thảy bí mật trên người hắn.

Điều này thật khiến Hạo Thiên Kỳ phản cảm.
Nay Lam Thiên Vũ lại vô duyên vô cớ tới cửa, coi như không chán ghét tiểu nha đầu, nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy không quá thoải mái.
Hạo Thiên Kỳ bước chân càng nhanh hơn, hắn hiện tại có hẹn với Cung Dạ Yến, không thể chậm trể hơn nữa.
Tiểu nha đầu vẻ mặt thẩn thờ nhìn theo thân ảnh của Hạo Thiên Kỳ, nàng bĩu môi không nghĩ đến người này tính tình như vậy chán ghét.

Trước đây nàng chỉ cần biểu hiện ra bộ dáng lúc nãy, đừng nói là phụ hoàng, ngay cả cô cô cũng không thể không chiều theo ý nàng.
Này thật sự là tên đầu gỗ a!
Dậm dậm chân bực tức một hồi, tiểu nha đầu cắn răng truy đuổi theo hướng Hạo Thiên Kỳ vừa đi.

Nàng muốn tìm hiểu xem người này rốt cuộc bỏ rơi nàng là muốn đi đâu?
..................!
Hạo Thiên Kỳ đi tới Vân Liên dược quán, chưởng quầy vừa thấy hắn đến liền niềm nở dẫn hắn vào bên trong.
Lúc này Cung Dạ Yến đang ngồi đọc sách uống trà, bộ dáng rất nhàn nhã ung dung.

Thấy Hạo Thiên Kỳ tới liền đặt quyển sách xuống, biểu tình có chút không vui, hừ lạnh hỏi:
- Ngươi vì sao bây giờ mới tới? Ngươi tới chậm chút nữa, ta tuyệt đối sẽ không chờ ngươi.
Hạo Thiên Kỳ biết bản thân sai lầm, vì thế liền cười tạ lỗi:
- Bên ta có chút việc, nhất thời không thể ly khai, để Dạ Yến huynh đợi lâu.

Thật có lỗi! Chúng ta hiện tại khởi hành đi.
Cung Dạ Yến lườm Hạo Thiên Kỳ một cái cũng không nói gì thêm, hắn đứng dậy đem quyển sách cất lên kệ.

Sau đó cùng Hạo Thiên Kỳ đi ra Vân Liên dược quán.

Ở bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa chờ sẳn, đây là do Cung Dạ Yến kêu người mang đến.
Xa phu thấy Cung Dạ Yến tiến đến liền cung kính hành lễ, Cung Dạ Yến không nói một lời liền leo vào trong xe, Hạo Thiên Kỳ sau đó cũng đi theo leo lên.

★★★★★★★★★★★★★★★★★★
- Tác giả: Xin lỗi! ???? Hôm bữa ta buồn ngủ quá ấn nhầm đăng chương, hiện tại mới xong.

Thành thật có lỗi với mọi người.

Hi vọng mọi người không giận nha! ❤️❤️❤️
Chương sau không biết khi nào ra, nhưng ta sẽ cố gắng.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

????????????


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận