Trọng Sinh Thiên Sinh Duyên


Phương Anh Kiệt phi thân lên võ đài tư thái kiêu ngạo tràn đầy thách thức, hắn hếch mặt vênh váo nói:
- Tiểu tử, hôm nay ta nhất định sẽ phế ngươi báo thù cho đệ đệ.

Hạo Thiên Kỳ chậm rãi đi lên, nghe Phương Anh Kiệt nói vậy chỉ đưa mắt nhàn nhạt nhìn, tựa hồ không hề để tâm.
Nhìn thấy ánh mắt đó của Hạo Thiên Kỳ, trong lòng Phương Anh Kiệt tức khắc nổi lên phẫn nộ.
- Chỉ là một tên Luyện Tủy tam trọng cũng dám khinh thường ta, chốc nữa sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
Ngay khi chủ trì võ đài tuyên bố bắt đầu trận đấu thì Phương Anh Kiệt lập tức nhảy lên cao một trảo chụp xuống đầu Hạo Thiên Kỳ, quyền trảo màu đen phát ra tiếng xé gió.
- Ưng Kích Trường Không!
Võ kỹ mà Phương Anh Kiệt sử dụng, Hạo Thiên Kỳ liếc mắt liền nhận ra, môn trảo pháp này là 'Ưng Trảo Quyền' hoàng giai thượng phẩm, một trảo đánh ra ngay cả tấm thép cũng xuyên thủng, trảo kình có thể xuyên qua chui vào kinh mạch làm tổn thương nguyên khí của võ giả.
Vèo!!
Hạo Thiên Kỳ bằng vào thân pháp linh hoạt, nhẹ nhàng nhún người hướng về phía sau bay lui ra ngoài, tránh đi sự bao trùm của trảo mang.
Phương Anh Kiệt nhãn thần hung ác, quát:
- Muốn tránh? Ưng Dương Vạn Lý!
Võ giả đạt đến tu vi Luyện Khí đã có thể cường hóa chiêu thức nhưng lại không thể ngoại phóng nguyên khí.

Chỉ thấy Phương Anh Kiệt hai tay vung lên như đại bàng tung cánh, khước chỉ nhược trảo, tấn công trực diện.
Cùng võ giả Tụ Khí Cảnh so sánh thì võ giả Luyện Khí trừ chênh lệch ở mọi phương diện ra, thiệt thòi nhất là không thể công kích ở cự ly xa, chỉ có thể dùng nguyên khí cường hóa ở các bộ phận thân thể, mà lực sát thương lại không lớn.
Võ giả Tụ Khí Cảnh không giống vậy, cho dù đứng cách mười mét...!đến hai mươi mét vẫn có thể cách không đoạt mạng, có nhiều võ giả thậm chí chỉ cần ở một cự ly nhất định cũng có thể phát huy được uy lực.
Lúc này Hạo Thiên Kỳ liền thi triển “Phong Lăng Bộ”, thân ảnh nhoáng một cái, nơi hắn vừa đứng chỉ còn lại một chút tàn ảnh, chân thân vòng qua trảo ảnh, phát động phản công về phía Phương Anh Kiệt.
Đã lường trước thân pháp của Hạo Thiên Kỳ khá nhanh, nhưng Phương Anh Kiệt lại không ngờ hắn liên tục tấn công dồn ép vậy mà vẫn khiến cho Hạo Thiên Kỳ thoát được.
Ngay lập tức, Phương Anh Kiệt cảm giác được quyền phong mạnh bạo của Hạo Thiên Kỳ đánh tới, hắn kinh hãi lập tức cấp tốc lùi lại, thậm chí còn sử dụng cả võ kỹ thân pháp “Hạc Ảnh Công” hoàng giai thượng phẩm để nhanh chóng tránh thoát.
Vù!
Trong khoảnh khắc đó Phương Anh Kiệt cảm nhận được kình phong của Hạo Thiên Kỳ lướt qua mặt hắn, coi như đã thối lui ra xa cả hai mươi mét nhưng trên mặt của hắn lại có chút bỏng rát.

Phương Anh Kiệt đưa tay vuốt nhẹ, liền thấy được một giọt máu huyết chảy xuống.

Hắn mở to mắt kinh ngạc như không thể tin được vào sự thật trước mắt.
Chỉ là một tiểu tử Luyện Tủy tam trọng lại có thể khiến hắn bị thương???
Phương Anh Kiệt cảm thấy như đây là một sự sỉ nhục đối với hắn.

Hắn đường đường là Luyện Khí tứ trọng lại không cách nào đánh bại được tiểu tử Luyện Tủy tam trọng.

Loại nhục nhã này hắn không cách nào chấp nhận được.
Chỉ mới qua vài chiêu, mà người nắm giữ tiết tấu trận đấu lại là Hạo Thiên Kỳ.

Mặc dù lúc đầu Phương Anh Kiệt mang theo khí thế rào rạt tấn công liên hồi, nhưng hắn lại không thể nào chạm vào Hạo Thiên Kỳ.
Mọi người theo dõi trận đấu đều không khỏi ngỡ ngàng, không tin được là Phương Anh Kiệt lại yếu thế hơn Hạo Thiên Kỳ.
Này, là chuyện gì a?
Tư Đồ Minh nhìn thấy một màn này liền gật đầu khen ngợi:
- Không tệ.


Mặc dù tu vi cách biệt nhưng lại biết chờ đợi đối thủ lộ ra sơ hở lập tức phản công.
Phương Duệ tựa hồ tức giận mở miệng phản bác:
- Chỉ mới qua vài chiêu, chưa thể kết luận được gì.

Anh Kiệt chẳng qua sơ xuất thôi, nó nghiêm túc thì trận đấu này nhanh chóng sẽ kết thúc.
Cung Dạ Yến cười nhạt, rồi nói:
- Ai thắng, ai thua tựa hồ không nói trước được a! Phương Thượng Thư vẫn là nên tập trung quan sát đi.
Nghe vậy Phương Duệ hừ một cái, vẻ mặt âm trầm đưa mắt nhìn lên võ đài, mà ở phía dưới tay hắn đã nắm chặt thành quyền.
Trong một tháng vừa qua Phương Anh Kiệt đã mượn nhờ Trọng Lực Tháp của Hoàng Gia học viện tu luyện, khiến cho tu vi của hắn nhờ vậy mà lên được Luyện Khí tứ trọng.

Nhưng lúc này Phương Anh Kiệt lại không thể theo kịp tốc độ của Hạo Thiên Kỳ.
Quả thực cực kì nghẹn khuất.
Cho dù Phương Anh Kiệt đã sử dụng cả võ kỹ thân pháp, thì Hạo Thiên Kỳ cứ như một con cá trạch lẫn rất nhanh, hắn không cách nào chạm đến được cho dù là cái góc áo của Hạo Thiên Kỳ, khiến cho Phương Anh Kiệt phẫn nộ không thôi.

Năm lần bảy lượt như vậy, Phương Anh Kiệt dường như đã đem hết thảy chiêu thức tung ra, cũng toàn bộ đánh vào hư không.
- Tiểu tử, ngươi có ngon đừng sử dụng võ kỹ thân pháp.

Trốn chui trốn nhủi như chuột, mau đứng lại đường hoàng chính chính mà đánh với ta.
Hạo Thiên Kỳ nghe vậy liền cười lạnh:
- Võ kỹ thân pháp là một phần thực lực, ngươi không bắt được ta thì do ngươi không có bổn sự.

Rõ ràng tu vi hơn ta cả một cảnh giới lại kêu ta trực diện đánh với ngươi.

Quả thực là chuyện cười.
Phương Anh Kiệt tức khắc đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận, hắn gầm lên:
- Tiểu tử, ta muốn ngươi chết! Ưng trảo quyền - Thần Ưng Cửu Đoạt...
Thần ưng giáng thế, vạn giảo xuyên tâm, huyết nhục hoành phi.
Phương Anh Kiệt dưới cơn nóng giận lập tức thi triển ra chiêu thức mạnh nhất của 'Ưng Trảo Quyền'.

Tập trung hết thảy nguyên khí dồn vào đôi tay của mình,  sau đó liền giống như một con chim ưng cực nhanh lao đến Hạo Thiên Kỳ.
Trảo kình ma sát không khí xung quanh vang lên những tiếng xé gió xuy xuy...
......!
- Lại có thể khiến cho Phương Anh Kiệt sử dụng Thần Ưng Cửu Đoạt, tiểu tử Long Thủ này đúng là có chút năng lực.

Bất quá chỉ là dựa vào tài mọn khinh công, nếu chính thức đối mặt thì chẳng có chút khả năng chống đỡ nào.

Phương Anh Kiệt cũng quá phế vật, hắn thật không xứng đứng trong hàng ngũ được tuyển chọn, chỉ là một tên Luyện Tủy tam trọng bị vờn tới vờn lui.

Quả thực là mất mặt.

Thượng Quan Võ cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh miệt nói.

Mà ở bên cạnh Lam Nhược Tuyết nghe hắn nói vậy liền cau mày trầm mặc, lời lẽ của Thượng Quan Võ thật sự quá khó nghe.
Bất quá ánh mắt của Lam Nhược Tuyết thì luôn dán vào thân ảnh của Hạo Thiên Kỳ, người này quá thần bí, khiến cho nàng tò mò muốn biết gương mặt thật sự đằng sau cái mặt nạ kia sẽ là người như thế nào?
Chỉ có tu vi Luyện Tủy tam trọng lại có thể ngang sức đánh với Luyện Khí tứ trọng, hắn sao có thể là người bình thường?
.........!
Xem chuẩn được thời cơ đã đến, Hạo Thiên Kỳ lần này cũng không hề né tránh mà đứng lại đối mặt với chiêu thức của Phương Anh Kiệt.

Hai tay súc tích nguyên khí, sau đó nắm lại tạo thành quyền song song đánh ra.
- Song Quyền Bá Vương Long!
Tầng kim quang nhàn nhạt bao phủ lên đôi tay của Hạo Thiên Kỳ, đối đụng với song trảo màu đen của Phương Anh Kiệt.
Ầm!!!
Hai loại kình đạo chèn ép lẫn nhau, cuối cùng nổ tung, làm cho không khí phải chấn động từng trận.
Hạo Thiên Kỳ bị dư chấn lùi ra năm mét, mà Phương Anh Kiệt bị lùi ra tận tám mét.

Lần đọ sức này cho thấy Phương Anh Kiệt đã có phần kém cỏi hơn.
Sự thật dù đã bày ra trước mắt, Phương Anh Kiệt cũng không thể nào tin tưởng được.

Thần sắc của hắn đầy vẻ đả kích, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Đây là chiêu thức mạnh nhất của ta lý nào lại thua cho tiểu tử kia? Rõ ràng chỉ là Luyện Tủy tam trọng, hắn sao có thể mạnh hơn ta...
Tất cả mọi người ai nấy cũng đều trấn kinh, cứ ngỡ người được lợi thế nhiều nhất sẽ là Phương Anh Kiệt, không nghĩ đến từ đầu chí cuối Hạo Thiên Kỳ mới là kẻ làm chủ trận đấu.
Hạo Thiên Kỳ nhìn Phương Anh Kiệt còn đang trong trạng thái hoảng loạn, hắn nhếch môi cười nhạt nói:
- Có vẻ như ngươi đã dồn hết nguyên khí cho chiêu thức lúc nãy.

Bây giờ tới lượt ta phản công đi.
Dứt lời, Hạo Thiên Kỳ lập tức lao người đến tung một quyền về phía Phương Anh Kiệt.

Một quyền này cực kì nhanh, chỉ thấy Phương Anh Kiệt hai mắt trừng lớn chưa kịp động thân né tránh thì đã bị trúng chiêu.
Bành...
Phương Anh Kiệt bị quyền kình đánh văng ra xa, thân thể ngã sấp xuống mặt đất cách đó mấy mét.

Bất quá hắn vẫn chưa rơi xuống võ đài, nhưng cho dù vậy, Phương Anh Kiệt đã hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.
Thấy cảnh này về sau, tất cả mọi người trong nháy mắt ngốc trệ, cảm giác trước mắt một màn này không chân thực.

Phương Anh Kiệt so chiêu thức vậy mà lại bại trước Hạo Thiên Kỳ.
Thật cmn quá vô lý!
Ngực bị trúng một quyền của Hạo Thiên Kỳ, cổ họng Phương Anh Kiệt có chút ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra kèm theo âm thanh xương sườn đứt gãy.
Phương Anh Kiệt hai mắt đỏ ngầu, cực kì phẫn nộ, miệng đầy máu tươi rú lên thảm thiết:

- Không, ta làm sao thua được.

Ta sao có thể bại trong tay ngươi? Một kẻ chỉ có tu vi Luyện Tủy tam trọng...!
Từng bước chậm rãi đi đến trước mặt Phương Anh Kiệt, Hạo Thiên Kỳ lạnh lùng nói:
- Nên kết thúc rồi.
Cảm nhận được Hạo Thiên Kỳ sát khí, lúc này Phương Anh Kiệt lộ ra thần sắc hoảng sợ:
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta sẽ đối mặt với toàn bộ Phương gia...!Phương gia sẽ truy sát ngươi...!
Hạo Thiên Kỳ nhíu mày, ngữ khí khó chịu:
- Nói quá nhiều.
Quyền thủ vung lên, Hạo Thiên Kỳ không chút do dự lập tức đánh xuống....
Phương Anh Kiệt hốt hoảng ôm đầu gào to:
- PHỤ THÂN! CỨU TA......
Lúc này ở phía trên võ đài, Phương Duệ thấy sự tình không ổn, hắn nhanh chóng đứng dậy vốn định phi thân lên võ đài ngăn cản Hạo Thiên Kỳ, nhưng cùng lúc đó Cung Dạ Yến không biết từ khi nào đã ở trước mặt hắn.
Phương Duệ căm giận, gằn lên:
- Cung Dạ Yến, ngươi tốt nhất tránh ra.

Anh Kiệt nó đã thua, mau kêu đệ đệ ngươi dừng tay.

Nếu không ngươi và đệ đệ ngươi sẽ là địch nhân của toàn bộ Phương gia ta.
Cung Dạ Yến bật cười, thản nhiên nói:
- Đừng quên đây là võ đài tự do, nhi tử ngươi và đệ ta đã chấp nhận quyết đấu sinh tử.

Bây giờ thấy được kết quả, Phương Duệ ngươi lại muốn ra tay là ý gì? Coi thường quy tắc hay sao? Tư Đồ Phường Chủ, ngươi nói xem việc này nên xử lý thế nào?
Tư Đồ Minh gãi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Vốn định đứng ngoài xem hai người tự giải quyết, ai biết tên Cung Thiếu Chủ này lôi hắn vào cuộc.

Thôi vậy, dù sao hắn cũng là người làm chủ trận đấu này, không ra mặt cũng không được.
- Haizzz....!Phương Thượng Thư a, quy tắc không thể thay đổi.

Võ đài tự do một khi quyết đấu là sinh tử bất luận.

Không thể can thiệp.

Nếu như ngươi cố chấp vậy đừng trách Minh mỗ ra tay với ngươi.
Trong lúc cả ba người đang căng thẳng giằng co, thì bấy giờ ở trên võ đài Hạo Thiên Kỳ đã vung quyền đánh xuống không chút do dự.
Bành...
Lập tức, mọi người liền nhìn thấy thân thể Phương Anh Kiệt, trực tiếp bay ngược ra ngoài, trùng điệp ngã trên đất, trên mặt đất còn lưu lại một đạo trơn trượt vết tích.
- KHÔNG...!ANH KIỆT!
Phương Duệ đau khổ rống lên, nhanh chóng lao đến bên người Phương Anh Kiệt.

Lúc này Cung Dạ Yến và Tư Đồ Minh đều không ngăn cản hắn.
Đưa tay sờ mạch môn của Phương Anh Kiệt, tay Phương Duệ run run, cặp mắt của hắn đã đỏ ngầu phẫn nộ nhìn về phía Hạo Thiên Kỳ gằn lên:
- Khốn kiếp, ngươi vậy mà dám ra tay! Đầu tiên phế Thế Kiệt, giờ ngươi lại sát hại Anh Kiệt.

TA GIẾT NGƯƠI....!

Nói xong, Phương Duệ không để ý tới thân phận liền như một con thú dữ lao tới, hòng muốn cắn xé phanh thây Hạo Thiên Kỳ cho giải mối hận.
Cung Dạ Yến thấy vậy từ xa phi thân tới xuất một chưởng đánh về phía Phương Duệ.
Phương Duệ cảm nhận được chưởng phong ập tới, không dám chậm trễ, lập tức đưa tay ra dùng chưởng đối chưởng.
Ầm....
Kình chưởng giao phong, khói bụi mịt mù, chỉ thấy từ trong làn bụi thân thể Phương Duệ bay vút ra như diều đứt dây, đập mạnh vào tường đá, khiến cho tường đá bị nứt vỡ trầm trọng.
Phương Duệ ôm ngực hộc ra ngụm máu tươi, nhìn về phía Cung Dạ Yến có chút sợ hãi.

Tuy rằng biết bản thân chỉ là Tụ Khí Cảnh đỉnh phong, giao tranh với Cung Dạ Yến hàng thật giá thật Ngưng Hóa Cảnh sẽ rơi vào hạ phong, nhưng không nghĩ đến hắn lại thua chật vật như vậy.

Quả nhiên chưa đạt được Ngưng Hóa Cảnh thì không cách nào đối chọi được với Cung Dạ Yến.
Phương Duệ nắm chặt tay trong lòng dâng lên một cỗ phẫn hận, hắn thật muốn mau chóng đề thăng tu vi, thực hiện 'kế hoạch kia' đem Vân Liên dược quán phá hủy toàn bộ, hạ bệ Cung Dạ Yến, bắt lấy 'Long Thủ' đem người này lột da rút gân báo thù cho nhi tử.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng lúc này Phương Duệ bị nội thương nghiêm trọng, không sớm chữa trị về sau sẽ khiến cho tu vi bị ảnh hưởng.

Hắn khó khăn chống đỡ thân thể đứng lên, thấy được hết thảy mọi người xung quanh đang nhìn mình.

Vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại không thể phát tác, Phương Duệ đôi mắt âm u quét hết đám người kia với ý tứ cảnh cáo.
Gia chủ gặp nạn, thân là người của Phương gia đương nhiên nhanh chóng chạy tới cứu viện, một trưởng lão đi đến đỡ lấy Phương Duệ, những người khác thì vây xung quanh hắn.

Đúng lúc này Cung Dạ Yến bước chân khoan thai đi đến.

- Phương Duệ! Ngươi thân là trưởng bối lại ra tay với một hậu bối, thật nhiều mất mặt a...
Phương Duệ ôm ngực, vẻ mặt căm giận nói:
- Cung Dạ Yến, thiếu tìm cớ.

Đệ đệ ngươi giết hại nhi tử ta, ta giết hắn chính là báo thù.
Tư Đồ Minh lắc đầu thở dài, cảm thấy Phương Duệ tức giận đến đầu óc mụ mị, lú lẫn rồi.

Rõ ràng chấp nhận quyết đấu sinh tử, như thế nào biến thành người khác giết hại nhi tử hắn? Thắng thua là chuyện thường trong giới võ giả! Không lẽ chỉ mình nhi tử hắn mới được thắng còn người khác phải thua? Đạo lý gì vậy?
- Phương huynh, đừng khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng.

Đây là quyết đấu sinh tử, chúng ta phải chấp nhận quy tắc.

Nếu ai cũng như ngươi, Đấu Võ Phường chúng ta như thế nào có thể làm ăn?
Nghe vậy Phương Duệ hai mắt đỏ ngầu, cực lực nhẫn nhịn cơn phẫn nộ trong lòng đang sôi trào, nghiến răng nghiến lợi nói ra:
- Hảo, hảo, hảo....!Phường chủ, chuyện hôm nay Phương Duệ ta nhớ kỹ.
Biết bản thân không thể địch lại Cung Dạ Yến cùng Tư Đồ Minh, Phương Duệ nuốt hận vẻ mặt âm trầm nói:
- Mang theo thi thể Anh Kiệt về.

Chúng ta đi!
Sau lưng hắn, Cung Dạ Yến nhàn nhạt mở miệng nói:
- Nhớ đừng quên ngươi còn thiếu Cung mỗ một cái Kim Sắc Long Châu.
Phương Duệ nghe vậy khựng người, tay nắm chặt thành quyền tức giận đến mức lập tức hộc ra một ngụm máu.

Không những mất nhi tử còn mất cả truyền gia chi bảo, trận chiến này quả thực Phương gia hắn thua triệt triệt để để.
Lau đi máu trên khóe miệng, Phương Duệ vẻ mặt xám như tro tàn, cố gắng rặn ra từng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận