Trọng Sinh Thiên Sinh Duyên


Nghe chưởng quầy hỏi thế, Hạo Thiên Kỳ trong lòng khẽ động nhìn thoáng qua Trường Nhạc công chúa, âm thầm suy đoán:
"Không lẽ mục đích hôm nay nàng ta đến đây cũng là vì Băng Linh Diệp?"
Thấy sắc mặt khá cứng ngắc của chưởng quầy, Hạo Thiên Kỳ lập tức chắc chắn rằng suy đoán của mình là chính xác.
Chỉ là không biết kẻ này sẽ bán Băng Linh Diệp cho ai?
Tuy rằng Hạo Thiên Kỳ có thân phận hiển hách là Thế Tử, nhưng phải biết rằng Trưởng công chúa thân phận tôn quý hơn hắn.
Biết mình không có thanh thế lớn bằng hai cô chất của hoàng thất, Hạo Thiên Kỳ tiên hạ thủ vi cường mở miệng trước dành quyền chủ động:
- Chưởng quầy! Thật là mau quên.

Ta được người của dược quán thông báo đến đây là để mua Băng Linh Diệp.
Chưởng quầy nghe Hạo Thiên Kỳ nói thế lập tức trong lòng khẽ rên một tiếng.
Không phải có tin đồn Thế Tử - Trấn Bắc Hầu "phi khanh không gả" Trường Nhạc công chúa hay sao?
Không phải vì Trường Nhạc công chúa ngay cả mạng mình cũng không màng hay sao?
Không lẽ những tin đồn trước đó hắn nghe là giả?
Chưởng quầy bấm bấm ngón tay âm thầm suy đoán.
"Nếu như Thế Tử yêu thích Trường Nhạc công chúa, đáng lý ra phải nhường Băng Linh Diệp cho nàng ta? Hiện tại như thế nào lại muốn nổi lên tranh đoạt cùng công chúa? Chuyện này ta nên xử lý như thế nào đây a?"
Đang trong lúc chưởng quầy rối rắm, thì một giọng nói thanh thúy dễ nghe nhẹ nhàng vang lên:
- Thật là xảo! Hoá ra Thế Tử đến Vân Liên dược quán cũng là vì muốn có Băng Linh Diệp?
Nghe vậy Hạo Thiên Kỳ đưa mắt nhìn trưởng công chúa nhướng mày hỏi:
- Tiểu thư! Cũng muốn mua Băng Linh Diệp?
Trường Nhạc công chúa cất giọng đạm nhiên hỏi:
- Phải...!Ta cũng đang cần Băng Linh Diệp.

Không biết Thế Tử có hảo ý nhường cho tiểu nữ hay không?
Ở bên cạnh Trưởng công chúa Lam Nhược Tuyết, tiểu công chúa trừng mắt nhìn Hạo Thiên Kỳ kinh ngạc nghĩ:
"Hắn là...!Thế Tử - Trấn Bắc Hầu? Không phải người ta vẫn luôn đồn đãi hắn là phế vật sao? Rõ ràng người này...."
Đôi mắt nữ hài bổng dưng cong thành hình bán nguyệt, nàng khẽ nhếch môi cười, đung đưa đôi chân suy nghĩ sâu xa.

Cũng không rõ trong đầu tiểu công chúa này đang mưu tính chuyện gì.
Hiện tại Hạo Thiên Kỳ nghe Lam Nhược Tuyết nói thế, trong lòng có chút không vui.
Hắn vì cái gì phải nhường cho nàng ta?
Tuy rằng đang thầm mắng nữ nhân xảo quyệt trước mắt, nhưng Hạo Thiên Kỳ vẫn giữ thái độ thản nhiên, cất giọng tiếc nuối nói:
- Vị tiểu thư này xin thứ lỗi cho tại hạ! Băng Linh Diệp này ta cũng đang rất cần.

Nếu cô nương có thể nhường cho tại hạ.

Tại hạ rất lấy làm cảm kích.
Đối diện ánh mắt không chịu nhường bước của Hạo Thiên Kỳ, trong lòng Lam Nhược Tuyết liền nổi lên một cổ tức giận.
Kẻ này lại muốn tranh đoạt với nàng?
Hắn dựa vào cái gì?
Hai nha hoàn ở bên cạnh Lam Nhược Tuyết phẫn nộ trừng mắt nhìn Hạo Thiên Kỳ, một người trong số đó liền đứng ra căm tức quát:
- Đồ vật tiểu thư ta muốn nhất định phải có.

Ngươi tốt nhất nên từ bỏ đi.
Người còn lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hạo Thiên Kỳ cao giọng miệt thị nói:
- Một kẻ không thể tu luyện như ngươi thì cần Băng Linh Diệp để làm gì? Băng Linh Diệp vào tay ngươi chỉ có thể là phế thảo.
Hiện tại nhờ có Huyền Ngọc giới chỉ che giấu đi khí tức, nên xung quanh Hạo Thiên Kỳ không có một chút năng lượng giao động nào.

Việc này cũng rất dễ khiến cho người khác ngầm tưởng rằng hắn không thể nào tu luyện được.
Trừ phi Hạo Thiên Kỳ tự động bộc lộ năng lực của mình, nếu không cũng rất ít người có thể nhận ra, hay thăm dò được cấp bậc thực sự của hắn.
Trong trận chiến với tiểu công chúa, Hạo Thiên Kỳ là vô ý để lộ ra, nên cô bé mới phát giác được cấp bậc thật của hắn.
Lúc này ánh mắt Hạo Thiên Kỳ lạnh lùng nhìn lướt qua hai nha hoàn đứng bên cạnh Lam Nhược Tuyết, hắn hoàn toàn phớt lờ những lời nói của hai người bọn họ.

Mà trực tiếp tiến đến chổ chưởng quầy mở miệng hỏi:
- Chưởng quầy! Ta muốn biết ý của ngươi thế nào?
Thấy Hạo Thiên Kỳ không để tâm đến lời mình nói, cảm thấy giống như đang bị coi thường, hai nha hoàn lập tức phẫn nộ.
Một phế vật như hắn cũng đáng để kiêu ngạo như vậy hay sao?
Thật là tức chết!
- Ngươi...
Cảm thấy bầu không khí thập phần nguy hiểm, lúc này chưởng quầy mới vội vàng lên tiếng can ngăn:
- Nhị vị! Băng Linh Diệp bán cho người nào cũng không phải do ta quyết định.

Ta chẳng qua chỉ là một chưởng quầy nho nhỏ, lại không muốn để nhị vị sinh lòng bất mãn với dược quán chúng ta.

Nên mới nãy ta đã mời chủ nhân của ta ra mặt quyết định.

Cảm phiền hai vị chờ một lát.
Biết tình thế hiện tại chỉ có thể theo như lời chưởng quầy đã nói, Hạo Thiên Kỳ liền bình tĩnh đứng một bên chờ.
Mà ở phía bên Trường Nhạc công chúa, hai nha hoàn lúc này đang nghẹn tức căm phẫn trừng mắt nhìn Hạo Thiên Kì.

Bởi vì có ánh mắt cảnh cáo của Lam Nhược Tuyết, nên cả hai cũng không dám quá phận.
..............................
Rất nhanh từ phía bên trong dược quán liền có hai người đi ra.
Một trong số đó là tiểu đồng, mà người còn lại là một nam tử có khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, ngũ quan thật tinh xảo, hoàn mĩ không tì vết.

Một thân thanh sam khí chất tao nhã, ba ngàn sợi tóc đen được cài trâm ngọc mạ vàng.

Toàn thân trên dưới toả ra quý khí bức người.

Đôi mắt thâm trầm như đầm hắc thủy của hắn nhìn thoáng qua Hạo Thiên Kỳ và Lam Nhược Tuyết, trên môi lại nở tiếu ý nhàn nhạt.
Nếu so với Hạo Thiên Kỳ thì nam tử trước mắt đẹp tựa trích tiên, phong thái tuấn lãng đến mức khiến người nhìn cảm thấy kinh diễm.

Giống như gió xuân ấm áp, lại giống như ánh mặt trời ban mai chiếu rọi.
Một người tuấn mỹ lấp lánh toả sáng như vầng thái dương, một người lại yêu diễm âm nhu tà mị tựa như ánh trăng huyền bí.

Hai người mỗi người một nét đẹp khác nhau, nếu đứng cạnh nhau thật khiến người nhìn không thể rời mắt.
Nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ không kém gì Hạo Thiên Kỳ khiến cho Lam Nhược Tuyết, và hai nha hoàn đi theo nàng có chút thất thần.
Lúc này thiếu niên nọ liền cất giọng thanh duyệt nhã nhặn hỏi:
- Trưởng công chúa cùng Thế Tử đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho Vân Liên dược quán của tại hạ.

Lam Nhược Tuyết hồi thần, nghe vậy liền khẽ cười khách khí nói:
- Nghe danh Cung công tử đã lâu, nay được diện kiến quả nhiên là phong thái bất phàm.
Cung Dạ Yến mỉm cười nhẹ nhàng hỏi:
- Công chúa quá khen.

Hôm nay công chúa đích thân đến đây phải chăng là vì Băng Linh Diệp?
Thấy hắn trực tiếp vào thẳng vấn đề như thế Lam Nhược Tuyết cũng thoải mái không ít, nàng liền gật đầu đáp:
- Đúng vậy! Không biết....!dược quán có bao nhiêu gốc Băng Linh Diệp có thể bán cho bản cung?
Thấy vị trưởng công chúa nhanh như chớp đã đề cập đến việc mua Băng Linh Diệp, Hạo Thiên Kỳ cũng không nóng vội.

Từ lúc nhìn thấy Cung Dạ Yến đi đến, trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc.
Nam tử trước mắt có chút quen thuộc, lại có chút lạ lẫm.

Tuy rằng sát khí quanh thân y không còn đầy lệ khí sát phạt uy thái như trước kia.

Nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất đặc biệt của riêng y.

Nhất là ánh mắt kia, Hạo Thiên Kỳ đã thấy qua hắn tuyệt đối sẽ không quên.
Cung Dạ Yến.
Cái tên này tuy rằng không phải như cũ, nhưng người mà hắn lưu tâm nhất định không thể lầm được.
Sở dĩ Hạo Thiên Kỳ nhận ra cũng là do một phần trước đây hắn và y đã từng giao thủ với nhau, khí tức quanh thân kẻ này không thể nào nhầm lẫn được.

Bất quá lúc đó cả hai còn chưa phân định được thắng thua thì người kia liền từ bỏ chiến đấu.
Hiện tại nghĩ lại, nếu lúc đó y tiếp tục giao đấu với hắn, Hạo Thiên Kỳ cũng không có nắm chắc mấy phần thắng.

Cùng lắm là đấu ngang tay.
Kiếp trước Cung Dạ Yến có tên là Yến Tà Quân, cũng là một trong những cao thủ hàng đầu giống hắn, chỉ là...!Không biết vì lý do gì khi đó kẻ này trong một đêm liền giống như bị hoá điên, một mình lao vào cuồng sát trên dưới tất cả những người ở Đường gia.

Nói đến Đường gia, đây là một trong những tam thập lục gia tộc mạnh nhất ở Linh Lung Giới.

(Linh Lung Giới chính là thế giới mà kiếp trước Hạo Thiên Kỳ sinh trưởng, còn ở hiện tại nơi này chỉ là một tầng phía dưới của Linh Lung Giới.

Nơi đây có tên là Vĩnh Hằng đại lục, còn có một cái tên khác gọi là Tiểu Linh Lung Giới.)
Trong đêm đó sau khi diệt sát trăm ngàn người ở Đường gia thì Yến Tà Quân liền giống như bị bốc hơi biến mất không rõ tung tích.

Cũng không ai biết được y đã đi đâu.
Khi diễn ra đại hội Phi Thiên Vũ Tuyệt, trong số các cao thủ lúc bấy giờ cũng không thấy sự có mặt của y.

Hạo Thiên Kỳ còn cho rằng Yến Tà Quân hẳn là từ bỏ tranh đấu xếp hạng, hoặc giả y đã bị thương trong trận chiến với Đường gia trước đó.

Mà cũng có khi đã bỏ mạng ở một nơi nào khác không ai biết.
Việc này Hạo Thiên Kỳ cũng không quá rõ ràng, cho nên hắn mới không mấy lưu tâm.

Đối với hắn, việc bớt đi một đối thủ sẽ càng khiến hắn có lợi.

Chẳng qua trong lòng Hạo Thiên Kỳ vẫn có chút tiếc nuối, nếu có thể...!hắn vẫn muốn được so tài với Yến Tà Quân một lần nữa, để phân định thắng thua.
(Phi Thiên Vũ Tuyệt chính là trận chiến giữa các cao thủ với nhau tranh dành thứ hạng.

Khi đó thứ hạng càng cao sẽ được càng nhiều ích lợi, tỉ như thần bảo hay thánh vật....!Đương nhiên hạng nhất sẽ là Thần Vương sở hữu đặc quyền tối cao, cũng như quyền thống trị mạnh nhất ở Linh Lung Giới.)
Chỉ là....!hiện tại, nam nhân này như thế nào lại xuất hiện ở đây? Tại một đất nước nghèo nàn thiên địa linh khí như vậy?
Theo như năng lượng giao động quanh thân y, Hạo Thiên Kỳ âm thầm suy đoán:
"Cấp bậc của hắn cũng không phải giống như trước, mà có xu thế giảm đi khá nhiều.

Hắn...!tại sao lại gặp tình trạng này?"
Mặc dù trong lòng có khá nhiều nghi hoặc, nhưng hiện tại Hạo Thiên Kỳ không thể bộc lộ thân phận của bản thân, hơn nữa Cung Dạ Yến trước đây là người như thế nào, hắn cũng không quá tường tận.
Bất quá nếu Hạo Thiên Kỳ tỏ ra quá quen thuộc chỉ sợ người này sẽ mang tâm thái đề phòng hắn.

Muốn tìm hiểu cặn kẽ việc này, tốt hơn hết vẫn là từng bước tiếp cận y mới có thể tra ra được manh mối.
Lúc này Hạo Thiên Kỳ tỏ ra tự nhiên bước đến chào hỏi Cung Dạ Yến.
- Cung công tử!
Nghe Hạo Thiên Kỳ gọi mình, Cung Dạ Yến gật đầu khách sáo đáp:
- Thế Tử! Ngài cũng muốn Băng Linh Diệp?
Hạo Thiên Kỳ không đáp lại Cung Dạ Yến mà quay sang Lam Nhược Tuyết cúi người hành lễ:
- Không biết là công chúa giá đáo, xin thứ lỗi cho thần.
Nói xong, hắn lại tỏ vẻ như thường mà lắc đầu thản nhiên đáp lời Cung Dạ Yến:
- Vốn trước đó ý định của ta là vậy.

Bất quá hiện tại ta đã không muốn nữa.
Gian phòng lúc bấy giờ nghe thấy những lời của Hạo Thiên Kỳ nói, bổng dưng ai nấy cũng đều kinh ngạc, ánh mắt lập tức đổ dồn nhìn về phía hắn.
Lúc nãy vị Thế Tử này ra sức tranh giành Băng Linh Diệp với Trường Nhạc công chúa, hiện tại lại bảo không muốn.
Thật khiến người ta khó hiểu.
Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, đối với sự việc này Hạo Thiên Kỳ không buồn quan tâm, hắn trực diện nhìn Cung Dạ Yến một hồi, rồi lên tiếng dò hỏi:
- Cung công tử phải chăng trước kia từng bị thương?
Mới đầu Cung Dạ Yến cũng không có chút ấn tượng gì với Hạo Thiên Kỳ, chẳng qua gần đây nghe kinh thành đồn thổi hắn mới tò mò về vị Thế Tử trước mắt này.

Nhưng khi gặp mặt hắn mới cảm giác được Hạo Thiên Kỳ không hề có năng lượng giao động quanh thân.

Liền cho rằng y chẳng qua là một người bình thường không có khả năng tu luyện.
Nếu như muốn bán Băng Linh Diệp cho người nào, hẳn là bán cho vị Trưởng công chúa kia mới phải.
Còn đang suy tính lựa lời từ chối Hạo Thiên Kỳ, thì Cung Dạ Yến liền nghe y dứt khoát nói không cần nữa.

Vốn dĩ lời nói vừa muốn thốt ra khỏi miệng lại bị ngăn chặn, khiến cho hắn nhất thời sửng người.
Nhưng việc kế tiếp mới khiến Cung Dạ Yến hoàn toàn khiếp sợ, vị Thế Tử kia lại có thể nhìn thấu hắn bị thương?
Thấy Cung Dạ Yến dùng ánh mắt phòng bị nhìn mình, Hạo Thiên Kỳ khẽ cười nhã nhặn yêu cầu:
- Cung công tử nếu có thể ta và ngươi đàm luận riêng một chút về vấn đề này được không?
Có khá nhiều người ở đây Hạo Thiên Kỳ không tiện cho việc xem bệnh, nhất là đối với ánh mắt tò mò của vị Trưởng công chúa kia.

Hắn lại càng không muốn người khác biết hắn có khả năng hành y.

Việc này quá sức phi lý, đều nói Thế Tử - Trấn Bắc Hầu là phế vật không thể tu luyện, xưa nay cũng không học y đạo, làm sao biết chữa bệnh cứu người?
...........................!
Trên đường trở về hoàng cung, Trục Nguyệt liền ở một bên bát quái hỏi nhỏ:
- Phi Hoa! Ngươi nói coi tại sao "kẻ kia" (ý chỉ Hạo Thiên Kỳ) lại nhường Băng Linh Diệp cho công chúa?
Phi Hoa bĩu môi ngữ khí khinh thường thốt lên:
- Này còn phải hỏi, hắn xác định đấu không lại công chúa nên mới biết thân biết phận rút lui.

Hừ...!Còn tỏ ra vẻ không cần.

Đúng là phách lối tự cao tự đại.

Không soi gương xem mình là loại người gì?
Sau đó Phi Hoa liền ngẩn ngơ nhớ đến dung mạo anh tuấn ngời ngời lúc nãy mơ màng nói:
- Soái khí, tài giỏi hẳn là chỉ có Cung công tử mới xứng đôi với công chúa nhà ta.

Rồi đột nhiên tức giận mắng chữi:
- Còn "kẻ kia" chỉ có cái túi da, phế vật như vậy lại muốn theo đuổi công chúa? Thật đúng là đĩa đòi đeo chân hạc.
Đối thoại của Phi Hoa và Trục Nguyệt ở phía sau, Lam Nhược Tuyết cùng tiểu công chúa đều nghe được rõ ràng.
Về sự tình Hạo Thiên Kỳ nhường nàng mua Băng Linh Diệp, trong lòng Lam Nhược Tuyết lại ẩn ẩn khó chịu.

Rõ ràng lúc đầu không nhường, sau đó lại vô cớ không muốn.

Việc làm của người này tuỳ ý, lại bất cần giống như không chủ đích.

Thật khiến nàng có chút không hiểu nổi.
Bất quá Hạo Thiên Kỳ có ý đồ gì đi nữa, Lam Nhược Tuyết vốn sẽ không để tâm.

Vấn đề trước mắt nàng cần phải cấp tốc dưỡng thương và cần mẫn tu luyện.

Sắp tới sẽ diễn ra Đại hội tỉ thí giữa tứ quốc, nàng nhất định phải tham gia.
Là một vị công chúa có sự kiêu ngạo trong xương, được vạn người chú mục, Lam Nhược Tuyết tuyệt đối sẽ không để mình bị thấp kém trong lần tỉ thí tới.
Vì thế rất nhanh Lam Nhược Tuyết đối với cái tên Hạo Thiên Kỳ, hay Thế Tử - Trấn Bắc Hầu gì đó đều quăng ra sau đầu.

Càng không thắc mắc đến việc tại sao hắn lại muốn đàm luận riêng với Cung Dạ Yến.
Duy chỉ có vị tiểu công chúa đi bên cạnh Lam Nhược Tuyết lại trở nên đăm chiêu, ánh mắt xuất thuần như đang cố gắng suy nghĩ việc gì đó.

Nhìn bộ dáng này của nàng, sẽ không ai dám nghĩ một tiểu nha đầu lại có thể tỏ ra tư thái lão thành như vậy.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui