Cao Viễn Tân tuy rằng còn nhỏ, nhưng mẹ và chị gái cậu ta vẫn luôn lẩm bẩm bên tai nó, Trì Xu Nhan là người ngoài, nuôi lại tốn rất nhiều tiền, thật sự là một món hàng phải bù thêm tiền, nhất là lúc cậu ta muốn mua đồ chơi, mẹ câu ta liền nói cho cậu ta biết, không mua nổi, bởi vì tiền trong nhà bọn họ đều bị con hàng phải bù thêm tiền kia tiêu hết, cậu ta liền từ tò mò ban đầu, trở nên càng ngày càng chán ghét người chị họ này.….Trên bàn ăn bày năm món một canh, hai món mặn ba món chay, nhất là ở giữa đặt một tô lớn canh hầm ba ba thơm nức, có vẻ bữa tối hôm nay vô cùng phong phú.
Chỉ là thịt và canh hầm ba ba toàn bộ đều đặt ở phía hai người Cao Viễn Tân và Cao Viễn Dương, trước mặt Trì Xu Nhan chỉ đặt hai đĩa rau chay có chút xa hầu như không có chút dầu mỡ gì.Trì Xu Nhan nhìn thoáng qua liền cảm thấy không chút hứng thú."Mẹ, thơm quá, thơm quá, con muốn ăn thịt." Cao Viễn Tân bảy tuổi vừa ngửi thấy mùi canh ba ba thơm phức đã bắt đầu chỉ vào kêu ầm ĩ."Được, được, con yêu của mẹ, mẹ lập tức bưng lên cho con." Trì Quế Hoa vẻ mặt từ ái cưng chiều, cầm lấy thìa bắt đầu múc canh.
Trước tiên là múc cho hai đứa con trai bảo bối ở trong lòng, con trai thứ hai, con trai thứ ba múc đầy thịt cùng nước canh, gần như đều sắp tràn ra ngoài đến nơi.
Đến lượt chồng mình Cao Hàn cùng bà ta, bà ta cũng không chút nương tay múc đầy thịt, ngay cả Cao Linh Tuyết bà ta luôn luôn không vừa mắt cũng chia cho một hai miếng thịt, lúc đến lượt Trì Xu Nhan, thịt trong canh ba ba đã bị chia sạch sành sanh.Chỉ còn lại một tầng nước canh mỏng có thể nhìn thấy đáy được.Trì Quế Hoa còn giả bộ giả vờ kinh ngạc một chút, sau đó nói: "Nhan Nhan, nước canh này là phần tinh hoa nhất, thân thể cháu vẫn còn yếu ớt, hẳn là nên bồi bổ thêm một chút, phần canh ba ba còn lại đều thuộc về cháu."Trì Quế Hoa không chút nào cảm thấy hành vi này của mình có cái gì không ổn, ngược lại nghĩ đến khi bà ta còn bé cũng không có loại đồ bổ như thế này ăn, con nhỏ này còn có canh uống thì cũng nên biết điều vui vẻ đi.
Giọng điệu kia giống như là Trì Xu Nhan chiếm được bao nhiêu tiện nghi của bà ta.Trì Xu Nhan gần như bị chọc đến bật cười, nhưng mà tất cả những chuyện mà Trì Quế Hoa làm đều nằm trong dự liệu của cô, cô liền cười nhạo một tiếng, nói: "Cô ba, cô thật đúng là rất hào phóng, ba cháu mua canh ba ba cho cháu, cô ba liền để phần cho cháu một nồi canh.""Nhan Nhan, sao cháu có thể nghĩ cô ba cháu là người như vậy, cô của cháu cũng là vì sợ thân thể của cháu quá yếu ớt, ăn quá nhiều thịt, cơ thể sẽ chịu không nổi." Cao Hàn nhíu mày, đối với chuyện Trì Xu Nhan châm chọc trưởng bối trong lòng có chút không thoải mái."Đúng vậy, Nhan Nhan, cháu không nên suy nghĩ nhiều, cô vẫn luôn coi cháu là con gái ruột của cô." Đáy mắt Trì Quế Hoa hiện lên vài tia đắc ý, trên mặt lại là một bộ dáng tận tình khuyên bảo.
Bà ta cũng không muốn để cho con nhỏ này chiếm ánh đèn sân khấu thu hút sự chú ý của người khác, hơn nữa cho dù là nó thật sự đi tố cáo với em tư, bà ta cũng không sợ, chỉ nói miệng không bằng chứng chứng, đến lúc đó bà ta chỉ cần giả bộ chịu oan ức không nói lời nào là được.
Em tư sẽ chỉ nghĩ Trì Xu Nhan không hài lòng với lời dạy nghiêm khắc của bà ta nên cố ý nói như vậy."Được rồi, Nhan Nhan, đừng suy nghĩ nhiều, ăn cơm đi." Cao Hàn gõ chén cơm ra hiệu mọi người đừng nói nhiều nữa, ăn cơm thật ngon mới là điều đứng đắn.Trì Xu Nhan nhìn Trì Quế Hoa, mấy người Cao Hàn ăn như hổ đói, trong miệng dính đầy dầu.
Đột nhiên đạp xuống bàn, cầm một bát nước canh mỏng manh này chạy về phía cửa chính.Trì Quế Hoa thoáng cái có chút ngẩn người, không biết là cô có ý gì, con nhỏ chết tiệt này chẳng lẽ lại làm bộ làm tịch giận dỗi?"Mày làm gì vậy?" Trì Quế Hoa bất mãn nói."Ba." Trì Xu Nhan mở cửa, nhìn thấy người tới, vành mắt liền đỏ lên.
Trong đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy nước mắt.Một tiếng gọi này của Trì Xu Nhan khiến cho tất cả người trên bàn kinh hãi, Cao Hàn đang uống canh thiếu chút nữa bị sặc canh.
Trì Quế Hoa đang ăn miệng đầy dầu mỡ, cũng thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.
Cao Linh Tuyết cũng hoảng sợ buông bát đũa xuống, chỉ có Cao Viễn Dương cùng Cao Viễn Tân hai người vẫn cầm chén ăn vui vẻ như cũ, không hiểu chuyện gì có chút bối rối nhìn cửa..