Trọng Sinh Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90


Chương 4
Đầu tháng này, bố mẹ cô còn chưa kịp gọi điện thoại vay tiền, cô không dùng số tiền đó, chẳng lẽ phải để dành cho bọn họ sao? Mơ đi!
Tất nhiên Ôn Niệm không thể nói thật, cô chỉ lựa lời ngon tiếng ngọt mà Triệu Thiến Chi thích nghe: "Tuần trước Tịch Cảnh vừa mới đàm phán thành công một thương vụ lớn, con nghĩ anh ấy vất vả nên muốn bồi bổ cho anh ấy một chút.

"
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Thiến Chi quả nhiên dịu lại: "Cô sớm nên có suy nghĩ này rồi.

A Cảnh ngày nào cũng bận rộn bên ngoài, cô ở nhà chỉ việc trông con, nhàn nhã biết bao, cơm nước cũng không lo chu toàn thì còn ra thể thống gì nữa.

"
"Sau này cứ theo tiêu chuẩn này mà nấu ăn cho cả nhà, nhà chúng ta đâu phải ăn thịt không nổi như nhà khác.

"
Nụ cười của Ôn Niệm nhạt dần.

Sẽ không có sau này đâu.


Giá trị của cô không phải chỉ là giặt giũ, nấu nướng, dỗ con, quét dọn nhà cửa.

Ôn Niệm không đôi co với Triệu Thiến Chi, cô kéo ghế ngồi xuống, bưng bát cơm lên, gắp một miếng thịt kho tàu rồi tự mình ăn.

Thấy cô tự tiện động đũa, Triệu Thiến Chi trừng mắt: "Cô bị ma nhập à, A Cảnh còn chưa về mà cô đã tự động đũa, còn không! "
Ôn Niệm bỗng nhiên ngẩng đầu lên!
Ánh mắt cô lướt qua Triệu Thiến Chi, nhìn thẳng về phía cửa ra vào.

Không hiểu sao, cô cảm nhận được tiếng bước chân Tịch Cảnh về nhà.

Rất rõ ràng.

Triệu Thiến Chi bị hành động kỳ lạ của cô dọa sợ, cũng theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Chờ mãi không thấy động tĩnh gì, bà ta tức giận mắng: "Ôn Niệm! Tôi đang nói chuyện với cô đấy có nghe thấy không hả? Buổi trưa ngủ một giấc mà ngủ đến ngốc luôn rồi à!"

Ôn Niệm nhìn chằm chằm vào cửa, bình tĩnh nói: "Tịch Cảnh về rồi.

"
"???"
Triệu Thiến Chi cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn nhìn đồng hồ treo tường.

Nhìn kim giờ, bà ta nhíu mày nói: "Cô đừng có lấy A Cảnh ra để lừa tôi! Gần đây A Cảnh bận rộn công việc, có thể về nhà trước chín giờ tối đã là tốt lắm rồi! "
"Cạch.

"
Cửa mở, Tịch Cảnh xách túi bước vào nhà.

Người đàn ông có ngoại hình nổi bật, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm như mực.

Khi nhìn người khác, luôn mang theo vẻ xa cách khó tả.

"A! A Cảnh! " Triệu Thiến Chi nghênh đón, kinh ngạc nói: "Con thật sự về rồi sao? Không phải, sao hôm nay con về sớm vậy?"
"Bên nhà máy đã bàn xong giá cả, ông chủ bên đó có việc nhà, bữa tiệc lùi lại, nên con về trước.

" Tịch Cảnh nới lỏng cà vạt, đi đến bàn ăn, nhìn thấy một bàn đầy những món ngon, phản ứng của anh cũng giống Triệu Thiến Chi, nhìn Ôn Niệm, khó hiểu hỏi: "Hôm nay nhà mình có chuyện gì vui sao?"
Ôn Niệm: "! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận