Mặt Chu Gia Miểu đỏ bừng đến mức có thể nhỏ máu.
Ai cũng biết rằng những bức ảnh như thế sẽ thu hút đủ loại người xấu trên mạng, và phần bình luận dưới các bài báo về vụ này đã tràn ngập những lời bình phẩm bẩn thỉu:
“Trời ơi, váy rách cũng không sao, nhưng tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Cô ta ra đường mà không mặc đồ lót luôn sao?”
“Ngực và mông đều bị nhìn thấy hết rồi à? Ôi, ghen tị với mấy người có mặt ở đó thật.”
“Trông cũng trẻ mà, sao lại vô liêm sỉ thế nhỉ?”
“Bị nhiều người nhìn thế này, sau này làm gì còn ai dám lấy cô ta nữa?”
“Hạng người này mà ở quê tôi, không cần sính lễ, tặng thêm của hồi môn tôi cũng không lấy.”
“Thì ra ở thành phố lớn cơ hội nhiều là ý này đây.”
“Người bình thường ai lại ăn mặc thế này? Tôi đoán tám phần là đi làm nhiệm vụ được chủ giao rồi.”
“Không hiểu, nhiệm vụ gì thế?”
“Hehe, hiểu ngầm là được, không cần nói ra.”
“Đúng vậy, khác giới đừng cố chen chân vào.”
“Tôi chỉ có thể nói rằng, người thành phố biết chơi thật đấy.”
“Ảnh và video cô gái khỏa thân ở thác nước trung tâm thương mại, full HD, chỉ 2 tệ là có toàn bộ bộ sưu tập.”
“Người bên trên, người ta bán 1 tệ mà anh lại tăng giá thế à?”
“Dễ tìm thế mà còn tính phí? Trả lời biểu cảm bất kỳ, tôi sẽ gửi cho từng người.”
“…”
Chu Gia Miểu lướt qua những bình luận thô tục, bẩn thỉu bên dưới, cả khuôn mặt cô ta tái xanh, giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta – một thiên kim tiểu thư chính hiệu, lại bị bán rẻ với giá chỉ 1-2 tệ cho những bức ảnh lộ liễu không che?
Chuyện này lan truyền nhanh chóng như vậy là bởi nơi cô ta gặp sự cố là một điểm "check-in" nổi tiếng.
Các bức ảnh và video đã lan rộng khắp nơi, với khả năng tài chính hiện tại của nhà họ Chu, không thể nào xóa sạch được hết.
Chu Gia Miểu nhìn chằm chằm vào Chu Lệ với ánh mắt đầy căm hận.
Cô ta cảm thấy mọi chuyện hôm nay không thể không có liên quan đến Chu Lệ – con nhỏ đáng ghét kia.
Nhưng cô ta lại không thể tìm ra lý do nào: váy là cô ta tự muốn mặc, trung tâm thương mại là mẹ cô ta chọn đi, và Chu Lệ chỉ đơn thuần là một người ngoài cuộc, không làm gì cả.
Nói cho đúng, Chu Lệ dường như cũng là một “nạn nhân”, chiếc váy mà cô ấy đã tiết kiệm tiền mấy tháng để mua đã bị Chu Gia Miểu làm rách tơi tả.
Vậy mà Chu Lệ còn chẳng buồn mách cha mẹ, thế là đã đủ rộng lượng rồi.
Nhưng Chu Gia Miểu sao có thể cam tâm được? Cô ta cố suy nghĩ tìm cách đổ lỗi cho Chu Lệ vì đã không cảnh báo trước về chất lượng của chiếc váy.
Đúng lúc đó, Chu Lệ từ tốn nói:
“Bố mẹ, với tình hình bây giờ, có lẽ không thích hợp để tổ chức tiệc chào mừng cho em gái đâu nhỉ…”
Chu Gia Miểu lập tức hét lên đầy tức giận: “Chị vừa nói cái gì?”