Trọng Sinh Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ Báo Thù


Sau một thời gian dài, tác dụng của thuốc cuối cùng cũng qua đi, Cố Đình Yến mới từ từ hồi phục và mở mắt ra.

Trước mặt anh là Chu Gia Miểu đang đỏ mặt, thẹn thùng nhìn anh.

Nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn trong phòng chứa đồ, Cố Đình Yến ngay lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng có vẻ anh đã quá quen với những tình huống như vậy, chỉ hơi ngạc nhiên một chút rồi liền bình tĩnh kéo quần lên.

Chu Gia Miểu chớp chớp đôi mắt có vẻ ngây thơ, giọng điệu giả tạo và nũng nịu: "Anh Đình Yến, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em còn chưa từng có bạn trai...!Hic, giờ phải làm sao đây?"

Cố Đình Yến không ngờ mình lại gây ra chuyện với em gái của Chu Lệ.

Anh nghĩ có lẽ do mình uống quá nhiều nên không kiềm chế được, còn Chu Gia Miểu thì quá yếu mềm để ngăn anh lại, khiến chuyện xảy ra như bây giờ.

Trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ đến Chu Lệ, làm sao có thể chịu trách nhiệm với Chu Gia Miểu? Anh chỉ tiếc người bên cạnh mình vừa rồi không phải là Chu Lệ, nếu không thì hai người đã có thể thành sự rồi.

"Thôi được rồi, Gia Miểu, mau mặc đồ vào đi." Anh biết mình đã làm chuyện không phải, trong lòng cảm thấy áy náy với Chu Gia Miểu nên cố gắng dịu giọng, khoác áo cho cô và nhẹ nhàng dỗ dành: "Chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi, chúng ta đều đã uống quá chén.

Đừng để chị em biết, được không?"


Chu Gia Miểu không ngờ lúc này mà anh vẫn còn nhớ đến Chu Lệ, liền tỏ ra tủi thân, mắt đỏ hoe: "Em biết anh chỉ có chị trong lòng, nhưng em cũng thích anh mà.

Từ lần đầu gặp anh em đã thích anh rồi...!Huống chi, em còn là lần đầu tiên nữa, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy?"

Cố Đình Yến sợ cô gây chuyện, làm hỏng mọi kế hoạch của anh với Chu Lệ, nên vội tìm cách an ủi cô.

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán Chu Gia Miểu: "Đừng buồn nữa, anh biết là anh sai, sau này anh sẽ cố gắng bù đắp cho em, được không?"

Chu Gia Miểu biết dừng lại đúng lúc, cô hiểu rằng nếu cứ làm loạn lên thì chẳng có lợi gì cho cô, chỉ khiến Cố Đình Yến chán ghét mình.

Vì vậy, cô đành tỏ vẻ ấm ức, chịu đựng: "Em biết em không thể so sánh với chị, và em cũng chưa bao giờ muốn phá vỡ tình cảm của hai người...!Hãy coi chuyện này là bí mật của chúng ta.

Em chỉ xin được âm thầm ở bên anh thôi."

Cố Đình Yến có chút xúc động.

Dù Chu Gia Miểu không thể sánh bằng Chu Lệ về ngoại hình hay thân hình, nhưng người đàn ông nào lại có thể từ chối một cô gái biết điều như vậy?


"Gia Miểu, em thật hiểu chuyện quá..." Cố Đình Yến không kìm được mà hôn cô lần nữa.

Ở nơi anh không nhìn thấy, Chu Gia Miểu nở một nụ cười đắc ý.

Bây giờ hai người đã có quan hệ xác thịt, anh ta đừng hòng thoát khỏi cô.

...

Quần áo của Chu Gia Miểu đã không thể mặc lại được nữa, mà cửa phòng thì không mở được.

Cô đành phải để Cố Đình Yến mặc quần áo vào, ra ngoài mua cho cô một bộ đồ mới rồi quay lại.

Nhưng vừa ra khỏi phòng chứa đồ, Cố Đình Yến đã thấy Chu Lệ đứng ngay ngoài cửa.

Trên mặt cô vẫn là biểu cảm lạnh nhạt thường thấy, nhưng ánh mắt lại có chút sắc bén khác thường.

Anh hoảng hốt, mồ hôi lạnh toát ra: "Lệ Lệ, sao em lại ở đây?"

Chu Lệ tỏ vẻ thản nhiên: "Đây là nhà em, em không ở đây thì còn ở đâu?"

Cô liếc nhìn Cố Đình Yến đang hoang mang, nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Còn anh...!anh làm gì trong phòng chứa đồ nhà em vậy?"

Cố Đình Yến làm chuyện sai trái, mặt đỏ bừng, ấp úng trả lời: "Không...!không có gì, Gia Miểu bảo anh lên lấy thứ gì đó giúp cô ấy..."

Chu Lệ nhìn tay anh trống không, cười rồi tiếp tục hỏi: "Ồ, thế đồ đâu?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận