Trọng Sinh Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ Báo Thù


Cô rất thích nhìn vẻ mặt bối rối và luống cuống của Cố Đình Yến.

Anh vắt óc suy nghĩ, dồn hết nửa đời khôn ngoan mới bịa ra được một lời giải thích hợp lý: "Lúc nãy anh đã mang xuống rồi, cô ấy dùng xong lại bảo anh mang lên cất lại."

Chu Lệ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh, như thể đang nghi ngờ độ chân thật của lời nói.

Hai người, một ở trong và một ở ngoài, lúc này đều căng thẳng đến nín thở.

Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi nói: "Tôi không tin, để tôi vào xem."

Nói xong cô làm động tác định bước về phía phòng chứa đồ, Cố Đình Yến vội vàng đứng chắn trước cửa: "Không, bên trong thật sự chẳng có gì cả! Lệ Lệ, em biết rõ anh chỉ có mình em trong lòng, chẳng lẽ anh còn dám lừa em sao?"

Chu Lệ nhếch môi cười lạnh.


Kiếp trước anh ta lừa cô còn ít sao? Cũng vì cô quá ngây thơ và khờ dại, lần nào cũng bị tên khốn này qua mặt, bây giờ nhìn lại, tất cả đều đã có dấu hiệu từ lâu.

Cố Đình Yến sợ cô thật sự mở cửa, nhìn thấy Chu Gia Miểu không một mảnh vải, liền vội vàng đổi chủ đề: "À đúng rồi, anh có mang rất nhiều quà cho em, em có muốn xuống xem thử xem có gì em thích không?"

Hiện tại chưa phải là lúc thích hợp để vạch trần chuyện này, Chu Lệ cũng không muốn tiếp tục tra tấn tinh thần hai người nữa, cô gật đầu đồng ý: "Được."

Cố Đình Yến mừng rỡ, nhanh chóng dẫn cô xuống lầu, hớn hở như khoe kho báu, bày ra đống quà tặng mà anh đã chọn lựa cẩn thận.

Chu Lệ cố tình tránh ngồi lên chiếc sofa mà hai người kia vừa mới “lăn lộn” trên đó, thay vào đó cô ngồi lên ghế quý phi, mắt lạnh nhìn anh trong khi ngáp dài, nghe anh kể lể về công sức chọn quà của mình.

Nếu là kiếp trước, Cố Đình Yến có bao giờ đối xử nịnh nọt với cô như vậy đâu?

"Lệ Lệ, anh biết là anh đã làm sai, khiến em tức giận...!Anh hứa từ nay sẽ giữ khoảng cách với những cô gái bên ngoài, sẽ không gặp bất kỳ người phụ nữ nào sau lưng em nữa...!Chuyện đính hôn em hãy suy nghĩ lại nhé, anh thật sự không thể thiếu em được!"

Nói hay lắm, đầy tình cảm chân thành.


Nếu không biết anh ta vừa mới ở trong phòng chứa đồ cùng Chu Gia Miểu quấn quýt không rời, có lẽ cô đã tin rồi.

Thấy Chu Lệ không hề quan tâm đến đống quà mà anh ta chuẩn bị, cũng không có ý định nhận, Cố Đình Yến vội vàng tiếp tục nịnh nọt, giọng điệu cực kỳ chân thành: "Lệ Lệ, mấy món quà này chỉ là một chút tâm ý của anh thôi, em đừng cảm thấy áp lực.

Cứ coi như đây là quà sinh nhật anh tặng trước cho em.

Dù gì hai gia đình chúng ta cũng đã quen biết nhau lâu rồi, em sẽ không từ chối chứ?"

Chu Lệ liếc thấy ở góc cầu thang, Chu Gia Miểu không biết từ lúc nào đã về phòng thay đồ xong, bây giờ đang đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào đống quà đắt tiền trên bàn.

— Cô ta cứ tưởng Cố Đình Yến nói sẽ bù đắp cho mình, ít nhất cũng phải tặng cô mấy món quà kia.

Hóa ra vẫn là để lại cho Chu Lệ sao?

Vậy thì cô là gì? Chỉ bị lợi dụng thôi sao?

Đứng trên lầu, Chu Gia Miểu giận đến mức nghiến răng, nắm chặt tay đến mức sắp gãy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận