Trọng Sinh Thừa Kế Gia Sản Nghìn Tỷ Báo Thù


Kể từ lần không vui ở buổi đấu giá, Cố Đình Yến đã không liên lạc với Chu Gia Diễm mấy ngày, khiến cô có chút buồn bã và hối hận vì đã quá nóng vội.

Hôm nay, nhân dịp mẹ của Cố Đình Yến cũng tham dự, đây là cơ hội tốt để cô lấy lại ấn tượng tốt.

Cô khoác tay Giang Vãn Thu, từ từ tiến về phía mẹ con Cố Đình Yến.

Chu Gia Diễm vốn có nhan sắc bình thường, nhưng nhờ diện mạo được chăm chút tỉ mỉ hôm nay, cô trông khá đáng yêu và tươi tắn.

Khi Cố Đình Yến nhìn thấy cô, ánh mắt lập tức sáng lên.

Chu Gia Diễm trong lòng đầy đắc ý, khẽ ném cho anh một cái liếc mắt đầy quyến rũ, khiến Cố Đình Yến càng thêm xao xuyến, thậm chí muốn kéo cô vào một góc khuất ngay lập tức.

Ngược lại, sắc mặt của mẹ Cố Đình Yến không mấy vui vẻ.

Bà đến đây vì bị con trai ép buộc, vốn không ưa Chu Lệ, cảm thấy cô không xứng với con trai mình.


Chu Lệ chỉ là một đứa con nuôi, không môn đăng hộ đối với gia đình Cố.

Nếu không phải Cố Đình Yến kiên quyết, bà đã không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân này.

Giờ đây, Chu Lệ càng bị xem thường hơn khi chỉ là một đứa con nuôi không đáng kể của nhà họ Chu.

Thấy Giang Vãn Thu dẫn theo một cô gái trẻ trung xinh đẹp tiến lại, mắt bà Cố lập tức sáng lên: “Chị Chu, đây chắc hẳn là cô con gái ruột mới tìm về của chị? Trông xinh đẹp quá!”

Chu Gia Diễm nhẹ nhàng cúi đầu chào bà Cố, sau đó trách yêu Cố Đình Yến: “Anh Đình Yến, sao anh không bao giờ nói với em là anh còn có một người chị xinh đẹp như thế?”

Lời vừa dứt, bà Cố bật cười vui vẻ: “Ôi trời, chị Chu ơi, con gái chị thật là khéo mồm quá! Tôi nghe Đình Yến nói cháu tên là Gia Diễm đúng không? Ôi, con bé này thật đáng yêu! Tôi không phải là chị gái của Đình Yến đâu, tôi là mẹ nó!”

“Ơ?” Chu Gia Diễm giả vờ che miệng kinh ngạc, rồi nhí nhảnh lè lưỡi: “Hóa ra cô là mẹ của anh Đình Yến sao? Cháu xin lỗi cô, cô trông quá trẻ, làm cháu tưởng nhầm cô là chị gái của anh Đình Yến mất.

Xin cô đừng giận cháu nhé.”


Bà Cố đã sinh Cố Đình Yến khi đã 30 tuổi, giờ bà đã hơn 50, sắc đẹp đã tàn phai từ lâu.

Nhưng rõ ràng không có người phụ nữ nào không thích nghe những lời ngọt ngào như vậy.

Chỉ vài lời mà Chu Gia Diễm đã khiến bà vui vẻ, bà Cố nắm tay cô đầy thân thiết: “Con bé này thật đáng yêu, sao cô lại giận cháu được chứ, cô còn vui không hết!”

Dù nhìn theo hướng nào, bà Cố cũng thấy Chu Gia Diễm hợp với con trai mình hơn.

Thứ nhất, cô gái này khéo léo và biết ăn nói.

Thứ hai, cô là con gái ruột của nhà họ Chu, người thừa kế chính thức của gia đình này.

Bà Cố đã tự nhủ rằng, nếu phải

nhận nhà họ Chu làm thông gia, thì sao không thúc đẩy mối quan hệ giữa con trai bà và người thừa kế thật sự của nhà họ Chu?

Chu Lệ, ngoài khuôn mặt xinh đẹp ra, chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi không rõ nguồn gốc.

Cô ấy có gì xứng với con trai bà chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận