Dịch giả: archnguyen1984
Thiên Cơ Khôi Lỗi nhảy lên lòng bày tay Bạch Dịch, rồi được hắn thu vào trong túi trữ vật. Bạch Dịch nói giọng yếu ớt. “Nếu Dương huynh đã quyết định thì mau rời khỏi tông môn. Ta có một gian nhà tranh ở ngõ Bố Y trong trấn Vĩnh An, ngươi có thể ở tạm nơi đó. Cùng lắm là mấy tháng sau ta sẽ đi tìm ngươi.”
“Ta đã tin ba tin tức ngươi nói ra, tất nhiên sẽ tin tưởng phán đoán của ngươi.” Dương Hải hơi chần chừ, bất đắc dĩ nói. “Hiện giờ ta chỉ là một phế nhân, có lẽ không giúp được ngươi gì cả.”
“Chỉ cần ngươi đừng để Tào Cửu Tiền tìm ra thì đã là sự trợ giúp lớn nhất đối với ta rồi.”
Bạch Dịch hít sâu một hơi, miễn cưỡng lên tinh thần nói. “Thời gian cấp bách, chờ lúc chúng ta gặp lại nhau ta sẽ giúp ngươi giải trừ độc lực còn lại của Hoặc Tâm Hoàn, cũng sẽ dạy ngươi cách dùng Linh căn để thu nạp Linh khí ngũ hành. Với thiên phú của Dương huynh, việc khôi phục tu vi lúc trước chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Dương Hải cả kinh. Hắn chưa từng nghe có thể dùng Linh căn để thu nạp Linh khí ngũ hành. Nếu điều Bạch Dịch đã nói là thật, thế chẳng đồng nghĩa với việc hắn vẫn còn có thể tiếp tục con đường tu tiên hay sao!
Sau một lúc kinh ngạc, Dương Hải lại trở nên trầm ngâm, không nói gì. Hắn chắp tay từ biệt Bạch Dịch, dùng tướng mạo của Bạch Dịch mà rời khỏi Thương Vân Tông, đi tới trấn Vĩnh An. Hắn ẩn cư trong căn nhà tranh của huynh muội Bạch Dịch lúc trước nơi ngõ Bố Y, cả ngày không bước chân ra khỏi nhà.
Dương Hải đi rồi, Bạch Dịch mệt mỏi trở lại Lưu Tiên Cư, nghỉ ngơi đúng ba ngày mới khôi phục trở lại. Thủ đoạn điều khiển Khôi Lỗi từ xa thế này đã tiêu hao hầu hết Tâm lực của hắn.
Dương Hải thành công trốn thoát ra khỏi Thiên Lao làm tảng đá đè nặng trong lòng Bạch Dịch cũng được nhấc ra. Dù Dương Nhất Phàm không thể ngăn chặn trưởng lão Đan Các, chỉ cần Dương Hải biến mất, thiếu đi hai loại Linh căn thì Tào Cửu Tiên không thể tiến hành thi triển tà thuật được. Bạch Ngọc cũng sẽ chưa bị hãm hại.
Tu vi hiện giờ của Bạch DỊch là Luyện Khí kỳ, muốn đối phó với một trưởng lão Kết Đan kỳ thì chẳng khác nào người si nói mộng. Chỉ có tìm cách ngăn cản đối phương để có thể thời gian tìm cách phản kích. Hiện giờ điều quan trọng nhất với hắn là tiến giai Trúc Cơ càng sớm càng tốt.
Cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ của hắn đã được củng cố rất vững chắc, chỉ cần Bạch Dịch nguyện ý, lúc nào hắn cũng có thể đột phá lên Trúc Cơ. Để không hiển lộ chút sơ hở nào thì không thể thiếu Trúc Cơ Đan được.
Trúc Cơ Đan là một đan dược bát phẩm có giá đắt nhất trong những đan dược cùng loại. Có rất nhiều đệ tử đạt tới Luyện Khí hậu kỳ bắt dầu dốc sức liều mạng nhận nhiệm vụ tông môn để kiếm Linh thạch, mục đích đều vì Trúc Cơ Đan. Nếu chỉ vì không có Trúc Cơ Đan mà lúc đột phá thất bại, bao nhiêu vất vả trước đó chẳng phải đã trôi sông hay sao. Hơn nữa nếu thất bại tiến giai thì mất một hai năm sau người đó mới có thể tiến hành đột phá nữa.
Trúc Cơ Đan chẳng khác nào Thần Đan của đám tu sĩ Luyện Khí kỳ. Nói vậy không hề quá một chút nào. Mặc dù Bạch Dịch chắc chắn mười phần hắn sẽ đột phá thành công mà không cần dựa vào Trúc Cơ Đan kia nhưng nếu có thể làm cho tỷ lệ thành công chắc chắn hơn, hắn cũng sẽ tìm cách thu xếp.
Linh thạch trên người hắn lúc sử dụng kiếm trận ở Mê Vụ Lâm đã bị tiêu hao mất hơn một nửa, sau đó lại vào phường thị mua mất khá nhiều tài liệu luyện khó nên hiện giờ Bạch Dịch chỉ còn mấy trăm khối, còn lâu mới đủ để mua một viên Trúc Cơ Đan.
Nếu đã không thể mua được thì hắn sẽ tìm cách thu thập tài liệu, sau đó tự mình luyện chế. Với kinh nghiệm của hắn, chỉ cần thu thập được hai phần tài liệu thôi thì chắc chắn có thể luyện chế thành công một hạt Trúc Cơ Đan.
Xác xuất luyện chế thành công cao như thế, trưởng lão Đan Các cũng không làm được. Nhưng người khác không làm được, không có nghĩa là Bạch Dịch cũng chịu bó tay.
Ra khỏi phòng, Bạch Dịch định tới Chấp Sự Đường để thu thập tài liệu luyện đan. Vừa ra ngoài cửa hắn đã thấy hai người Khương Đại Xuyên và Cao Nhân đang bàn luận chuyện gì đó.
Khương Đại Xuyên đang thao thao bất tuyệt, thấy Bạch Dịch đi ra hắn vội vàng nghiêng người tiếp đón. “Tiểu thúc, mấy ngày nay người đã không ra khỏi cửa nên không biết, hiện giờ Thương Vân Tông đang rất náo nhiệt. Đệ tử của Hàn Ngọc Tông và Thất Sát Môn đã lần lượt chạy tới, sau vài ngày là tiến hành tỷ thí rồi.”
Cao Nhân ở bên cạnh cũng nói chen vào. “Hôm nay, lúc ta ở cửa ra vào Chấp Sự Đường còn nhìn thấy mấy tu sĩ cổ quái, hỏi mấy sư huynh khác mới được biết bọn họ chính là đệ tử của Thất Sát Môn.”
“Thất Sát Môn có cái gì tốt chứ? Cả đám tu sĩ chỉ biết chém giết, chả biết văn minh là cái gì. Muốn nhìn, cũng phải nhìn đệ tử của Hàn Ngọc Tông kìa.” Khương Đại Xuyên làm bộ lão luyện, đứng dậy chỉ điểm. “Ba đại tông môn ở Đại Phổ thì chỉ có tông chủ Hàn Ngọc Tông là nữ tu, hơn nữa đệ tử của tông đa số cũng là nữ. Cả đám mỹ nữ đi qua bên người, dáng điệu thướt tha, hương thơm theo gió bay tới thật nức mũi a…, hắc hắc.”
“Lần tam tông luận võ này, Hàn Ngọc Tông cũng có nhiều nữ tu tới sao?” Cao Nhân tò mò hỏi.
“Tất nhiên rồi. Hôm nay ta đã chứng kiến mấy vị tỷ tỷ của Hàn Ngọc Tông, dáng người thì thật là, chậc chậc, làm người khác chảy nước miếng nha.” Khương Đại Xuyên rung đùi đắc ý, điệu bộ mê say quên trời đất.
“Ta đã thắc mắc sao lại không thấy ngươi ở trong Chấp Sự Đường, thì ra là để ta một mình chỗ ấy, còn ngươi thì chạy đi nhìn ngắm nữ tu của Hàn Ngọc Tông.” Cao Nhân nổi giận đùng đùng nói.
“Ta không kìm lòng được, nhất thời mới quên mất ngươi, hắc hắc.” Khương Đại Xuyên cười ngây ngô, sau đó quay người phát hiện ra Bạch Dịch đi ra ngoài biệt viện, vẻ mặt sùng bái. “Tiểu thúc quả nhiên già dặn, nghe nói có nữ tu là chạy còn nhanh hơn cả ta.”
Rời khỏi Lưu Tiên Cư, Bạch Dịch đi tới vùng phụ cận Chấp Sự Đường.
Từ lúc diễn ra cuộc rèn luyện ở Thái Hằng sơn mạch tới nay đã gần nửa tháng, tin tức tam tông luận võ đã truyền đi khắp tông môn. Đệ tử của ba đại tông môn cũng tề tựu ở Thương Vân Tông, đây tất nhiên là một lần thịnh hội của tu chân giới ở Đại Phổ, người nào đó bỗng nhiên nổi tiếng từ đây, chắc chắn sẽ được tông môn coi trọng, dốc sức tài bồi.
Rất nhiều đệ tử Thương Vân Tông đã động tay động chân, chuẩn bị đan dược cùng Pháp khí, hy vọng hiển lộ thân thủ trong lần luận võ này. Bởi vậy mà Thương Vân Tông ngày càng náo nhiệt. Khoảng cách từ tông môn tới phường thị khá gần, chỗ nào cũng là thân ảnh của đệ tử Thương vân, khu vực giao dịch của Chấp Sự Đường càng kín chỗ.
Đi vào đại điện giao dịch của Chấp Sự Đường, Bạch Dịch phát hiện nó đông người phải gấp đôi ngày thường, tiếng người cười nói huyên náo vang lên liên tiếp, tiếng cò kè mặc cả chỗ nào cũng có. Trong đó không chỉ có đệ tử của Thương Vân Tông mà còn có một số tu sĩ ăn mặc quái dị, hẳn đều là người của Thất Sát Môn hoặc Hàn Ngọc Tông.
Bạch Dịch chen chúc trong đám người, khẽ nhíu mày, vừa đi vừa tìm kiếm những tài liệu cần thiết. Lúc hắn đi qua cửa hàng của một đệ tử Thương Vân Tông thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới.
“Đệ tử Thương Vân Tông các ngươi chèn ép người khác quá đáng. Một mảnh Hàn Linh Diệp thôi mà hét giá bốn trăm Linh thạch, thế sao không đi cướp đi cho nhanh.” Một đại hán mặt áo nâu ngắn đang tức giận quát lên với đệ tử Thương Vân đứng sau quầy hàng. Hắn cầm trong tay một mảnh lá cây được bao bọc bởi một tầng sương lạnh, thái độ hết sức bất mãn.
Mảnh Hàn Linh Diệp kia có một đặc tính là phải dùng hộp gỗ đặc thù chứa đầy hàn khí để lưu giữ. Một khi lấy ra rồi, Linh khí sẽ biến mất rất nhanh, sau đó trở thành một cái lá khô không còn tác dụng nữa.