Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Dịch giả: archnguyen1984

Lý Lâm Uyên thấy người này tới thì nhíu mày, trong mắt ánh lên một tia kiêng kỵ nhưng không có nhượng bộ. Hắn lạnh lùng nhìn đối phương.

Vương Thương tới gần, nhếch miệng cười một tiếng nói. “Nam Uyên Bắc Nhai cùng với Nguyệt Trung Tiên là ba vị cường giả trong hàng đệ tử, Vương mỗ đã được nghe danh, chẳng khác nào sấm nổ bên tai. Hôm nay được gặp Nam Uyên ở đây thật là hạnh ngộ.”

“Đại danh của Tiểu Thất Sát tại hạ cũng đã được nghe tới từ lâu.” Lý Lâm Uyên cũng lạnh lùng đáp. Hắn không có chút hảo cảm nào đối với tên đệ tử Thất Sát này.

Vương Thương làm bộ không hề để ý tới sắc mặt đối phương, vẫn cười ha hả như cũ. “Nghe nói Lũng Vô Nhai đang bế quan trùng kích Kim Đan cảnh, lần tam tông luận võ này hắn sẽ không xuất hiện. Lần này chắc Lý huynh sẽ là cường giả chủ chốt, chỉ không biết có gặp được vị Nguyệt Trung Tiên kia hay không. Ta cảm thấy rất có hứng thú với Tiên tử của Vọng Nguyệt Phong. Nếu quả người đúng như lời đồn, ta cũng không ngại nạp thêm một người tiểu thiếp.”

“Cuồng đồ!”

“Phì! Cái đồ mặt dày…”

“Muốn lấy Nguyệt Trung Tiên làm tiểu thiếp ư? Đừng nói là đám tu sĩ Trúc Cơ các ngươi, cho dù có là Thất Sát của Thất Sát Môn tới đây cũng còn chưa đủ tư cách.”

Vương Thương vừa dứt lời, đệ tử Thương Vân Tông đã nhao nhao chửi bới, sắc mặt Lý Lâm Uyên cũng trầm hẳn xuống.


Nam Uyên Bắc Nhai và Nguyệt Trung Tiên chính là chỉ Lý Lâm Uyên cùng Lũng Vô Nhai, thêm vị nữ tu tên Lê Tử Tiên nữa. Người này là đệ tử chân truyền của Vọng Nguyệt Phong, có thiên phú cao nhất, cũng là con gái của tông chủ.

Ở Thương Vân Tông, lai lịch người này thần bí vô cùng. Tuổi không lớn lắm nhưng tu vi đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác. Nghe nói dung nhan nàng khiến hoa nhường nguyệt thẹn, là nỗi khao khát và ngưỡng mộ của bao nhiêu đệ tử Thương Vân Tông. Lúc này nàng bị người của Thất Sát Môn vũ nhục khiến cho lửa giận của đám đệ tử dâng lên ngùn ngụt.

Từ những lời bàn tán của đám đệ tử xung quanh, Bạch Dịch cũng nắm được khá nhiều thông tin về mấy người Nam Uyên Bắc Nhai cùng Nguyệt Trung Tiên. Lúc nghe nói nữ tu Lê Tử Tiên là con gái của tông chủ thì hắn chợt nhớ Đồng Linh từng nói, phía sau núi ở Tử Đằng Cốc có một vị Tử tỷ tỷ, chỉ không biết có phải là vị Nguyệt Trung Tiên kia hay không.

Sắc mặt âm trầm, Lý Lâm Uyên vung tay lên, đệ tử Thương Vân Tông đứng quanh liền trở nên yên lặng. Sau đó hắn lạnh giọng nói. “Tử Tiên sư muội nổi danh ngang với Thanh Châu Minh Ngọc của Hàn Ngọc Tông, loại phàm phu tục nhân như ngươi há có thể xứng đôi? Cẩn thận mồm miệng kẻo lại trách Lý mỗ không khách khí.”

Vương Thương biểu hiện thần thái cuồng vọng, bước về phía trước một bước, cười lạnh nói. “Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cũng có tình ý với Nguyệt Trung Tiên, sợ ta đoạt mất người trong mộng? Yên tâm, làm thiếp của Vương Thương ta nhất định còn sung sướng hơn ở với ngươi gấp trăm lần. Ha ha ha…”

Vương Thương ngang ngược cười lớn, rõ ràng không ngại gây hấn với tất cả đệ tử Thương Vân Tông nơi này. Một trận quát mắng chửi bới lại vang lên om sòm nhưng không có ai dám tiến lên động thủ.

“Thật là một tên Tiểu Thất Sát cuồng vọng!” Lý Lâm Uyên đã khó áp chế được lửa giận. Nếu dễ dàng để cho người khác nhục mạ, thanh danh của hắn ở Thương Vân Tông sẽ tan biến theo gió.

Lý Lâm Uyên đột nhiên phóng xuất ra một đạo Linh lực, trực tiếp tấn công tới Vương Thương. Hắn không ngờ đối phương còn nhanh hơn, cũng dùng Linh lực đánh trả. Hai cỗ Linh lực va chạm tạo nên sóng khí cuồn cuộn khiến rất nhiều đệ tử Thương Vân Tông chấn động ngã nhào xuống đất.


Đại điện giao dịch phần lớn đều là đệ tử của Thương Vân Tông, tu vi cao thấp không giống nhau. Những người đạt tới Trúc Cơ còn tốt, đệ tử Luyện Khí kỳ không phòng bị kịp thì rất dễ bị thương.

Sau khi phát ra một đạo Linh lực, Lý Lâm Uyên nhận thấy rất nhiều đồng môn té ngã thì càng tức giận nhưng không ra tay ngay. Hắn điểm tay hô lớn. “Nếu đã dám ở Thương Vân Tông ta ra oai, Vương Thương ngươi có dám theo ta ra bên ngoài Chấp Sự Đường tỷ thí một trận?”

“Lão tử ta chả lẽ lại sợ ngươi?” Vương Thương lắc lư hai tay rồi nắm chặt, xương cốt vang lên răng rắc, mạnh mẽ hướng ra ngoài điện mà đi, khuôn mặt khinh thường ngạo nghễ.

Hai người quyết định thi đấu trước cả ngày diễn ra luận võ đã gây ra một hồi náo nhiệt. Chờ hai người rời khỏi, đám người trong đại điện cũng theo nhau kéo ra ngoài. Tên đệ tử đứng ở quầy hàng bán đồ lúc trước cũng vội chỉnh đốn lại hàng hóa, định bụng chạy ra theo.

Lý Lâm Uyên là đệ tử tinh nhuệ của Thương Vân Tông, Vương Thương cũng là số một số hai trong hàng đệ tử của Thất Sát Môn. Hai người này thi đấu cũng đại biểu cho thực lực của hai tông môn ở cảnh giới Trúc Cơ. Người nào thất bại đều gây tổn hại tới khí thế của tông môn mình, cũng ảnh hưởng đến việc tỷ thí của hai ngày hôm sau.

Bạch Dịch không có hứng thú đối với việc thi đấu của hai người này, cũng không muốn xem náo nhiệt gì. Hắn định ở lại trong đại điện để thu thập tài liệu hòng luyện Trúc Cơ Đan nhưng không ngờ đám người ùa nhau kéo hết ra ngoài, hắn không muốn đi cũng bị kéo ra theo.

Chung quanh đều là đồng môn nên không thể động võ. Bạch Dịch rơi vào đường cùng, đành chen chúc ra theo. Có mấy người đi sau xô đẩy, có người còn tung ra mấy cước vào người hắn.

Trong lòng hắn cũng chỉ là muốn xem qua một chút náo nhiệt mà thôi, hắn không thấy có gì mà phải gấp gáp như vậy. Hắn nổi giận đùng đùng nhìn người đi phía sau, còn chưa kịp mở miệng thì đối phương đã quát lên. “Đi mau đi mau, sao ngươi có thể đi chậm như vậy!”


Người đang xô đẩy Bạch Dịch là một thiếu niên trẻ tuổi, nhìn qua cũng chỉ mười bảy, mười tám, mặc quần áo màu đen, cũng không phải là đạo bào của đệ tử bình thường. Người này môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn, từ mi tâm mọc ra một tiểu điểm nhỏ chính là một nốt ruồi son, khí thế hào hùng nhưng thần sắc lại toát ra một vẻ thanh tú nhàn nhạt.

Bạch Dịch hằm hằm nhìn đối phương rồi quay đầu theo đoàn người tiến ra ngoài đại điện. Hắn đường đường là Tiêu Dao Tiên Quân, là Thanh Không chi chủ mà lại đôi co với một thiếu niên vì chuyện này thì không đáng.

Bên bãi đất trống ngoài Chấp Sự Đường có nhiều đệ tử tụ tập, đa số đều là đệ tử bình thường của Thương Vân Tông, trong đó cũng có một số ít đệ tử chân truyền mặc áo trắng và Chấp sự mặc thanh bào. Những đệ tử ngoại môn mặc áo bào màu xám không nhiều, đa phần đều tránh ra phía xa quan sát.

Nếu đã bị bắt ra ngoài theo, Bạch Dịch nhất định đứng trong đám người để nhìn xem hai người phân cao thấp.

Giữa bãi đất, sắc mặt Lý Lâm Uyên âm trầm, quát. “Là người lấn át đồng môn của ta trước, sau lại nhục mạ Tiên Tử của Thương Vân Tông ta, nếu không giáo huấn ngươi một chút thì lại để cho Thất Sát Môn các ngươi nghĩ Thương Vân Tông ta nhu nhược hay sao.”

Vương Thương cười ha hả, giọng lạnh lẽo. “Nói ta nhục mạ đồng môn của ngươi, thì những đồng môn của ngươi cũng phải có tư cách để ta nhục mạ mới được.”

Lời nói Vương Thương xuất ra thật khó nghe. Từ đấy mà xét thì đệ tử Thương Vân Tông chẳng có ai đủ tư cách để hắn khi nhục hết.

“Cuồng vọng!” Lý Lâm Uyên cố gắng áp chế nộ khí, quát lạnh. “Việc thi đấu hôm nay không có quan hệ với tông môn. Nếu ngươi thất bại thì phải bồi thường Hàn Linh Diệp đã bị hủy hoại, còn phải nhận lỗi trước tất cả đồng môn của ta.”

“Được.” Vương Thương không do dự đáp, sau đó sắc mặt cũng trầm xuống tiếp lời. “Nếu ngươi thất bại, ta không muốn gì nhiều, chỉ cần ngươi bò ba vòng quanh Chấp Sự Đường này là được.”


Nghe xong mấy lời này, đệ tử Thương Vân Tông lại được một phen giận dữ, nhao nhao chửi mắng.

“Khinh người quá đáng!”

“Lý sư huynh hãy dạy dỗ hắn một trận để cho đám Thất Sát Môn biết đệ tử Thương Vân Tông chúng ta không dễ trêu vào.”

Kỳ thực Lý Lâm Uyên cũng không muốn động thủ cùng Vương Thương ở chỗ này. Hai ngày sau mới chính thức bước vào tam tông luận võ, chỉ là hiện giờ đã đâm lao thì đành phải theo lao. Hắn cắn răng, tế ra Pháp khí song kiếm sở trường của mình.

Hai đạo hàn mang chớp động hiện rõ là hai thanh phi kiếm hẹp dài xuất hiện trước người Lý Lâm Uyên. Đây là hai kiện Pháp khí cao giai, xuất hiện cùng lúc thì uy lực có thể lớn gấp đôi so với bình thường.

Kiếm đạo vốn thâm ảo, song kiếm càng khó tu luyện hơn. Vị thủ đồ Bích Lạc Phong này ở cảnh giới Trúc Cơ đã có thể khống chế Phi kiếm đối địch chứng tỏ thiên phú không phải chuyện đùa, không hổ có thể đứng trong ba hạng đầu trong lớp đệ tử ở Thương Vân Tông này, cũng coi như xứng với cái danh Nam Uyên Bắc Nhai nho nhã.

“Song kiếm? Hừ!”

Vương Thương thấy đối phương tế song kiếm ra thì tỏ thái độ khinh thường. Hắn hừ lạnh, rút từ phía sau ra một Pháp khí cốt tiên được tạo thành bởi hơn trăm khối bạch cốt tỏa ra âm khí lạnh buốt khiến người xem run rẩy. Pháp khí này cũng là Pháp khí cao giai, hơn nữa Linh khí dao động trên thân pháp khí còn nống đậm hơn pháp khí song kiếm của Lý Lâm Uyên mấy phần.

Ba!!!

Vương Thương vung tay lên, tại không trung, cốt tiên vung vẩy tạo nên một tiếng nổ vang. Cốt tiên trong tay Vương Thương như xà xốt đánh về phía đối thủ. Lý Lâm Uyên không dám coi thường, thúc giục song kiếm ngăn lại. Bên ngoài Chấp Sự Đường, hai người đã thực sự kéo nhau vào một trận chiến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận