Dịch giả: archnguyen1984
Trận văn đấu đầu tiên, đệ tử của Hàn Ngọc Tông chiến thắng đã chấm dứt ở đó, tiếp theo chính là trận văn đấu thứ hai, luyện đan.
Lúc Phương Hà tuyên bố trận thứ hai văn đấu sẽ là luyện chế Thanh Linh Đan, hai mắt của rất nhiều đệ tử đều tỏa sáng.
Thanh Linh Đan là đan dược bát phẩm, tu sĩ Trúc Cơ ăn vào có thể khôi phục Linh khí trong cơ thể rất nhanh. Đây là đan dược thông dụng nhất dùng để khôi phục Linh khí,có nhiều đệ tử đã từng luyện chế. Một số ít đệ tử không theo đan đạo cũng rất quen thuộc với Thanh Linh Đan.
Cấp bậc Pháp khí còn có thể dùng uy lực lớn nhỏ của Linh khí đẻ phân ra mạnh yếu, nhưng khi luyện chế đan dược, muốn phân biệt cao thấp cũng khá khó khăn, trừ phi phân chia theo số lượng Đan văn. Nhưng việc hình thành ra Đan văn cũng không dễ dàng. Trưởng lão Đan Các cũng không thể tùy ý mà luyện ra được đan dược có Đan văn huống chi là những đệ tử cảnh giới Trúc Cơ này. Phần thắng trong cuộc văn đấu thứ hai này chỉ có thể dùng sự mạnh yếu của dược hiệu để phân định.
Sau khi Phương Hà tuyên bố đề luyện đan xong, đệ tử Chấp sự đường lại mang tới tài liệu dùng để luyện đan. Trước mỗi Lưu Viêm Đỉnh chỉ để lại ba phần tài liệu dùng để luyện chế. Trong lúc ấy, có nhiều đệ tử đang suy nghĩ về thủ pháp luyện chế Thanh Linh Đan này, cũng có những gười thì lập tức chuẩn bị lên đài, chiếm lấy một vị trí để luyện đan.
Lúc này, Dương Nhất Phàm có chút khẩn trương. Trước kia hắn đã từng luyện chế ra Thanh Linh Đan, cũng không phải chỉ có một lần nhưng tỷ lệ thành công của hắn không vượt quá hai thành. Nếu để hắn luyện chế, hao phí hết ba phần tài liệu cũng chưa chắc đã luyện chế thành công ra được một hạt Thanh Linh Đan.
Lần văn đấu luyện đan này, mỗi đệ tử chỉ được cấp ba phần tài liệu để luyện chế. Nếu luyện chế thất bại thì phải rời khỏi trường đấu, không những mất đi cơ hội lọt vào tôp mười người đứng đầu mà còn mất mặt trước đệ tử của ba tông.
Dương Nhất Phàm không sợ mất mặt, điều hắn sợ là không thể nổi lên từ cuộc đấu này, sẽ mất đi cơ hội trở lại Đan Các.
“Thời điểm ngươi luyện đan không cần chú ý tới đan đỉnh, chỉ cần xem ta hướng dẫn là được.”
Bên tai truyền tới tiếng thầm thì của Bạch Dịch, Dương Nhất Phàm cảm thấy nao nao, sau đó vui mừng đứng lên.
Bạch Dịch hạ giọng trầm thấp giải thích. “Ngươi đưa tay điều khiển hỏa diễm, lúc ngưng đan không có phép được hơn kém mảy may nào. Trình tự luyện đan là…”
Bạch Dịch mang trỉnh tự luyện đan và cách thức điều khiển nói một lượt cho Dương Nhất Phàm nghe, nghe xong Dương Nhất Phàm gật đầu, bước lên đài cao.
Một trăm đệ tử đã tề tựu rất nhanh, trận văn đấu luyện đan thứ hai đã bắt đầu. Chỉ trong chốc lát, nhiệt khí và đan hương bay ra bốn phía Quan Vân Đài.
Dương Nhất Phàm nhìn chăm chú vào Bạch Dịch đứng trong đám người, thấy Bạch Dịch nâng tay lên, hắn lập tức thúc giục hỏa diễm trong đỉnh, bắt đầu luyện chế phần tài liệu thứ nhất.
Bên trên Quan Vân Đài, đệ tử của tam tông cũng đang khẩn trương luyện chế, còn ở trong Địa Lao của Thương Vân Tông có một vị lão giả lưng còng đang nhàn nhã như đi dạo trong đó.
Khuôn mặt người này phủ kín nếp nhăn, thân hình như xương khô, hai mắt hung ác nham hiểm, cái lưng còng xuống như ác quỷ âm trầm khiến cho người ta sợ hãi. Nếu không có trường bào màu tím đại biểu cho thân phận trưởng lão thì tù nhân trong Thiên Lao có lẽ cũng bị lão dọa cho sợ chết.
Bước từng bước chắc chắn, lão đi vào một gian tù bốc mùi tanh hôi, nhìn tên tù nhân đang cuộn mình trong một góc, nếp nhăn trên mặt biến động quỷ dị như đang cười nhạo.
Trước người lão giả này, cửa nhà lao bị một cỗ Linh lực cường đại mở ra, sau đó hắn bước vào trong lao, đi tới trước mặt tên tù nhân kia, cất giọng khàn khàn nói. “Đồ nhi, hơn ba mươi năm chịu tai ương ở trong ngục đã làm khó cho ngươi rồi. Hôm nay vi sư tới tiễn ngươi rời khỏi tông môn, hồi hương dưỡng lão.”
Trong lúc thầm thì, lão giả đột nhiên nâng cánh tay như xương khô lên, một cỗ hấp lực lăng không hiện ra, cách không bắt lấy tên tù nhân đang co ro ở trong góc.
Bành!
Bắt lấy cổ đối phương, lão giả xoay người đồ nhi. Người này mở hai mắt vô thần, mê man giống như một con rối, cũng không có bất cứ phản ứng nào.
Hai mắt lão giả trở nên lạnh lẽo. Một lúc sau, hắn dùng Linh thức của tu sĩ Kim Đan cẩn thận dò xét một phen rồi vứt tên tù nhân này ra ngoài.
“Khôi Lỗi!”
Hai tay lão bóp chặt lại, giọng nói trầm đục. Hắn đứng trong Thiên Lao hồi lâu, sau đó nghi hoặc nói. “Dùng kế ve sầu thoát xác sao, Dương Hải, ngươi đã dùng cách gì để chạy ra khỏi Thiên Lao này…”
Người đang đứng trong Thiên Lao này không phải ai khác mà chính là trưởng lão của Đan Các, Tào Cửu Tiền.
Phát hiện ra đệ tử của mình chỉ là một con Khôi Lỗi, trong lòng lão trầm xuống nhưng rất nhanh đã khôi phục trở lại bình thường.
Kế hoạch ban đầu của lão đã được bố trí từ hơn ba mươi năm trước, tuyệt đối không làm các trưởng lão khác trong tông môn nghi ngờ gi, nhưng hiện giờ Dương Hải đã biến mất khiến hắn nghi hoặc, khó hiểu.
Trầm tư hồi lâu, Tào Cửu Tiền bỗng lấy ra một con rối nhỏ được làm từ vải, thoạt nhìn khá giản dị nhưng có diện mạo giống hệt Dương Nhất Phàm.
Đem một đạo Linh lực rót vào trong con rối, Tào Cửu Tiền nhắm mắt cảm giác. Một lát sau lão đột nhiên mở mắt, thấp giọng hô lên. “Quan Vân Đài! Tại sao hắn lại ở trên Quan Vân Đài?”
Từ trong đôi mắt âm hiểm của lão lóe lên một đạo hung mang. Lão thu hồi con rối lại, nhanh chóng rời khỏi Thiên Lao. Sau đó không lâu thân ảnh trưởng lão Đan Các đã xuất hiện trên bàn tiệc của các trưởng lão ở phía Bắc của Quan Vân Đài.
Trong lúc các đệ tử đang tập trung cho trận văn đấu thứ hai, mồ hôi đã vã ra trên người Dương Nhất Phàm. Nhìn từ chính diện, hắn đang rất chăm chú quan sát Lưu Viêm Đỉnh trước người nhưng từ bên cạnh nhìn lại thì sẽ thấy ánh mắt hắn không phải đang nhìn thẳng về phía trước.
Dương Nhất Phàm đang chờ chỉ dẫn từ phía Bạch DỊch, Hiện giờ đang là thời khắc mấu chốt của việc nhưng đan, Linh lực trong cơ thể không được giữ lại, Địa Hỏa trong Lưu Viêm Đỉnh cuồn cuộn bốc lên như nham thạch nóng chảy.
Dương Nhất Phàm không tiếc giá nào thúc giục Địa hỏa trong đỉnh, chỉ cần trong nhất thời nửa khắc Linh lực trong cơ thể hắn sẽ bị tiêu hao hết. Những đệ tử khác đang ở giai đoạn ngưng đan cũng không có ai dám tùy tiện tăng hỏa diễm lên nhiều như vậy.
Bạch Dịch đứng dưới đài lặng yên quan sát đan đỉnh trước mặt Dương Nhất Phàm, dùng số lần hô hấp của chính mình để tính toán thời gian. Lúc hắn đếm tới hơi thở thứ bảy mươi tám thì tay hắn nâng lên hướng về phía dưới chúc xuống. Cùng lúc đó, Linh lực sắp tiêu hao hết trong cơ thể Dương Nhất Phàm cũng được cô đọng lại, chặt đứt hỏa diễm trong đỉnh.
Hỏa diễm bị dập tắt, một cỗ đan hương rất khác thông thường phiêu tán ra ngoài. Các trưởng lão của tam tông ngửi thấy mùi đan hương này thì đêì biến sắc, nhìn về Lưu Viêm Đỉnh đang ở trước người Dương Nhất Phàm.
Bạch Dịch chỉ đạo việc luyện đan của Dương Nhất Phàm không biểu hiện gì, hắn bước lui về sau vài bước rời xa đài cao.
“Trong số đệ tử của Thương Vân Tông lại có người tinh thông đan đạo như vậy. Hạt Thanh Linh Đan này phải có ít nhất sáu đường Đan văn, nhưng đệ tử khác không cần phải tranh đoạt nữa rồi.” Trần Xương của Thất Sát Môn gật đầu nói, dù hắn xem thường đệ tử Thương Vân Tông thì cũng bị sáu đường Đan văn này làm cho khiếp sợ.
“Đan hương như nắng sớm, Đan vắn chắc chắn không ít hơn bảy đường.” Tô Hải Đường của Hàn Ngọc Tông nhíu mày, ánh mắt hiện lên một tia khác lạ, lão phu nhân đang nhắm mắt bên cạnh nàng cũng chậm rãi mở hai mắt ra.
Phía Bắc của Quan Vân Đài, tông chủ đang ngồi trên thủ tọa khẽ gật đầu, không mở miệng nói gì, chỉ có ánh mắt vẫn tập trung sự chú ý lên người Dương Nhất Phàm.
“Một trưởng lão Chấp sự lại có thể luyện chế ra đan dược có bảy tám đường Đan vănm xem ra Văn trưởng lão ta đây sắp phải thoái vị rồi.” Bên cạnh tông chủ Thương Vân Tông, Văn trưởng lão Mạc Phong lắc nhẹ cái quạt lông trên tay, trêu đùa bảo.
Các trưởng lão không coi trong Thanh Linh Đan nhưng đan dược có chứa Đan văn, nhất là có trên sáu đường Đan văn trở lên thì lại hoàn toàn khác biệt.
Không nói tới việc Đan văn càng nhiều, dược hiệu sẽ càng mạnh mà chỉ nói tới thiên phú của người luyện đan thôi đã khiến cho các trưởng lão phải chấn kinh rồi. Tông môn cũng sẽ không tiếc tài nguyên để bồi dưỡng với hy vọng sau này tông môn sẽ xuất hiện một bậc thầy Đan đạo.
Từ trong Lưu Viêm Đỉnh bay ra mùi đan hương đặc thù, Dương Nhất Phàm nhanh chóng trở thành tiêu điểm ch óự chú ý của rất nhiều ánh mắt. Cảm nhận được điều này, Dương Nhất Phàm cũng cảm thấy khẩn trương, cánh tay run lên nhè nhẹ, sau đó mở nắp đỉnh, cẩn thân lấy ra viên kỳ đan trong suốt.
Đan dược vừa mới được lấy ra, có mấy đạo Linh thức cường đại nhanh chóng quét qua, sau đó các trưởng lão của tam tông đều có cùng biểu hiện.
Đó chính là giật mình!
Không chỉ giật mình, lúc các trưởng lão dùng Linh thức xác nhận lại một lần nữa số lượng Đan văn trên đan dược, sự giật mình này nhanh chóng biến thành nỗi khiếp sợ sâu sắc.
“Cửu Khúc Đan Văn!” Trưởng lão Tô Hải Đường của Hàn Ngọc Tông đứng phắt dậy, trong mắt lóe lên tinh mang. Trần Xương của Thất Sát Môn thì ngồi yên tại chỗ nhưng trong ánh mắt cũng hiện lên một tia kinh hãi không che giấu, đồng thời có thêm một tia âm u.
Hô!
Không trung vang lên tiếng xé gió rất nhỏ, Văn trưởng lão trong bộ dáng thiếu niên đạp không mà đi, bước tới trước mặt Dương Nhất Phàm, nang hạt Thanh Linh Đan lên, nhìn kỹ một lượt sau đó cười to. “Quả nhiên là Cửu Khúc Đan Văn, xem ra con đường Đan đạo của Thương Vân Tông ta đã có người kế nghiệp rồi.”