Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Dịch giả: archnguyen1984

Thất Sát Môn ra tay giết người diệt khẩu khiến những người có mặt không khỏi khiếp sợ, vì không ai nghĩ Thất Sát Môn lại có thể dứt khoát như thế.

Tông chủ Thương Vân Tông đứng bật dậy, uy áp Nguyên Anh trung kỳ lập tức tản ra trong phạm vị ngàn trượng. Tất cả đệ tử tam tông có mặt đều cảm nhận được một cỗ sát khí lạnh như băng dao động, thiên địa Linh khí xung quang cũng muốn đóng băng.

Cả đất trời lâm vào tĩnh mịch.

Khí tức của cường giả Nguyên Anh trung kỳ là đủ để chấn nhiếp cả vạn người!

Ở vị trí của Thất Sát Môn, Trần Xương hừ lạnh, gọi phi kiếm trở lại.

“Dám ở sau lưng tông môn làm ra chuyện cướp đoạt Linh Mạch, thật là to gan.” Quét mắt nhìn tên Chấp sự vừa bị mình giết chết, Trần Xương quát lớn, giọng hiên ngang lẫm liệt. “Hôm nay bản trưởng lão thanh lý môn hộ, đệ tử Thất Sát Môn có ai còn dám làm loạn thì hãy nhìn kết cục này.”

Một câu thanh lý môn hộ, Trần Xương đã đem tất cả trách nhiệm về vụ việc đổ lên đầu tên Chấp sự tóc xám kia. Rất nhiều đệ tử Thương Vân Tông nhìn ra sự âm hiểm của Thất Sát Môn nhưng đều lo lắng và e ngại thân phận là cường giả Nguyên Anh của hắn nên không ai dám lên tiếng, chỉ thầm mắng trong lòng.

Đệ tử Thương Vân không dám, nhưng một đám trưởng lão Thương Vân Tông thì nhao nhao trợn mắt nhìn, Võ trưởng lão thậm chí đã muốn tế phi kiếm động thủ.

Lê Văn Phong vung tay lên, ý bảo các trưởng lão yên lặng rồi cười lạnh bảo. “Thì ra đầu sỏ gây ra thảm án ở Nhập Vân Cốc là do Chấp sự của Thất Sát Môn gây nên. Nhưng lúc tấn công Nhập Vân Cốc có một trăm tên hắc y nhân, tất cả đều có tu vi Trúc Cơ. Hôm nay Trần trưởng lão đã xử tử một người, còn cần trả lại chín mươi chín tính mạng nữa.”


Ý tứ đã lộ ra ngoài lời nói của Lê Văn Phong. Nếu Thất Sát Môn muốn thanh lý môn hộ, vậy hãy giết đủ một trăm tên đệ tử Trúc Cơ.

Sắc mặt Trần Xương hơi đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường.

Trưởng lão Ngô Nhân của Thất Sát Môn chớp mắt, cao giọng nói. “Lê tông chủ còn không biết, tên Chấp sự đánh lén nhập Vân Cốc vừa rồi kết giao với rất nhiều tán tu. Hắn đánh lén Nhập Vân Cốc cũng không nhất định kéo theo đệ tử khác của Thất Sát Môn, nếu không bọn trưởng lão chúng ta đã phát hiện ra rồi.”

Trần Xương gật đầu nói tiếp. “Những kẻ trộm còn lại đều là tán tu ở Đại Phổ, đợi Thất Sát Môn chúng ta tra ra chân tướng, nhất định sẽ giết chết, trả lại công bằng cho Thương Vân Tông.”

Tới lúc này, dẫu là kẻ đần cũng nhìn ra, Thất Sát Môn đang muốn che chở cho đệ tử môn hạ Trúc Cơ của mình, mang tội ác vấy lên người đám tán tu khác.

“Rắm chó!”

Trưởng lão Phương Nham đã tức sùi bọt mép, quát to. “Một tên Chấp sự Trúc Cơ của Thất Sát Môn lại có thể tụ tập cả trăm tên tán tu Trúc Cơ khác, các ngươi nghe có lọt tai hay không? Các ngươi giết chết mấy trăm đệ tử của Nhập Vân Cốc ta, lại nói là do tán tu làm. Hôm nay ta làm thịt ngươi, chắc cũng có thể đổ vấy cho đám tán tu khác chứ.”

“A, không biết Võ trưởng lão từ bao giờ lại tin tưởng có thể giết chết tu sĩ cùng giai vậy.” Trần Xương âm trầm nói.

Bầu không khí đã bị đè nén nặng nề, đệ tử hai phái nhìn hằm hằm vào phía đối phương. Lúc này, nếu cường giả Nguyên Anh động thủ thì cục diện không thể không loạn. Thất Sát Môn và Thương Vân Tông chắc chắn sẽ kết xuống một mối huyết cừu khó gỡ bỏ.


Bịch!

Trên Quan Vân Đài, trong bầu không khí trầm lặng bao quanh, người thiếu niên ngã rầm xuống mặt đài làm tung lên một đám bụi bặm. Âm thanh vang lên liền thu hút sự chú ý của mọi người.

“Bạch Dịch.”

Nghe Thu Vũ kinh hãi hô lên, vội tiến tới, hai tay run rẩy cầm chặt phi kiếm trước ngực đối phương. Nhìn thấy hàn quang dụng động trên thanh phi kiếm đang dần thu lại, nước mắt Nghê Thu Vũ không khống chế được nữa, chảy tràn hai khóe mắt.

Trừ một lần cấp cho Bạch Dịch mượn Triều Vân Mạt ra, Nghê Thu Vũ cũng chưa mang lại điều tốt đẹp gì cho Bạch Dịch. Hai người có thấy qua nhau vài lần mà thôi, không thể nói là có giao tình sâu đậm được. Nàng không nghĩ đối phương lại sẵn sàng chết vì mình như thế.

Trong lòng nữ tu khô tu nhiều năm như nàng bỗng nổi lên một nỗi đau giống như dao cắt. Chưa có ai được thấy một Nghê Thu Vũ kiến cường như thế rơi lệ, nhưng lúc này, trước mắt hàng vạn đệ tử của tam tông, nàng lại khóc lóc thương tâm làm rất nhiều đệ tử động dung. Nhất là một ít nữ đệ tử của Hàn Ngọc Tông, có một số người cũng đã khẽ nức nở theo.

Cuối cùng Lữ Tịch Thần đã tìm được người thiếu niên đã lừa gạt nàng, chỉ là hiện giờ hắn đã không còn chút sinh cơ nào.

Hàng chân mày cau lại, nỗi tức giận trong lòng Lữ Tịch Thần đã sớm biến mất chẳng còn. Thiếu niên bị phi kiếm đâm chết trên đài chẳng những cứu được một mạng của Nghê Thu Vũ mà còn làm rõ chân tướng vụ tàn sát ở Nhập Vân Cốc.

Đáng tiếc, thiếu niên tuổi còn nhỏ như vậy đã mất mạng rồi.


Ngay thời khắc không khí bi thảm bao trùm, dưới đài cao bỗng truyền tới giọng nói bất đắc dĩ.

“Thu Vũ sư tỷ, ta còn chưa chết.”

Ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, thân hình Nghê Thu Vũ khẽ run run, không dám tin nhìn về hướng âm thanh phát ra. Nàng thấy ở dưới Quan Vân Đài, Bạch Dịch đang đứng đó, không tổn hao một cọng lông tóc gì, khuôn mặt thanh tũ mang theo vẻ bất đắc dĩ.

Dưới đài, Bạch Dịch khoát tay, thiếu niên bị phi kiếm đâm xuyên ngực thu nhỏ lại thành cỡ bàn tay, bị chủ nhân thu hồi.

“Khôi Lỗi!”

Trưởng lão tam tông thốt lên. Thì ra người thiếu niên đỡ phi kiếm trên đài không phải chân thân mà chỉ là Khôi Lỗi. Mỗi người mang một thần thái khác nhau nhìn về phía Bạch Dịch, Nghê Thu Vũ cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm người thanh niên dưới đài, sau một lúc mới nín khóc và mỉm cười.

“Có thể nói tiếng người, thần thái linh động, đây là loại Khôi Lỗi gì!” Trên chỗ ngồi của Thương Vân Tông, trưởng lão Luyện khí trợn mắt há mồm, sau một lúc thái độ như phát hiện ra bảo tàng, quát lên. “Tiểu tử này Luyện Khí Điện ta đã muốn rồi, không cho phép ai cướp đoạt. Ai dám cướp ta sẽ liều mạng với người đó.”

Bị hơn vạn ánh mắt chăm chăm nhìn vào, thần thái Bạch Dịch vẫn tự nhiên nhưng trong lòng thì phát khổ.

Nếu không phải Nghê Thu Vũ sắp gặp nạn, hắn sẽ không tế xuất Khôi Lỗi cứu người. Loại chuyện gây náo loạn trước mắt hơn vạn đệ tử không phải việc Bạch Dịch thích thú gì, chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm vậy.

Bạch Dịch không thích mắc nợ người khác, nhưng Nghê Thu Vũ đã giúp đỡ hắn nhiều lần, hắn không nỡ nhắm mắt nhìn Nghê Thu Vũ mất mạng ở đây. Lúc hắn phát hiện ra sự khác thường nơi tên Chấp sự tóc xám, hắn vội dùng Thiên Cơ Khôi Lỗi ngăn trở một kiếm chí mạng kia.


Bị tình huống tưởng chết lại hồi sinh của Bạch Dịch làm nhiễu loạn, địch ý giữa Thương Vân Tông và Thất Sát Môn cũng hòa hoãn lại vài phần, ánh mắt mọi người đều chú ý lên người thiếu niên có vẻ hơi gầy kia.

Khôi Lỗi bình thường đều ngây ngô không khác gì vật chết, Thiên Cơ Khôi Lỗi lại linh động như thật. Đừng nói là đệ tử của tam tông, ngay cả những vị trưởng lão có mặt cũng chưa từng gặp bao giờ.

Trong đội ngũ Hàn Ngọc Tông, Lữ Tịch Thần thấy Bạch Dịch bình yên vô sự thì vội đưa tay vỗ vỗ lên ngực, nụ cười vừa nở trên khuôn mặt đã chuyển thành giận dữ.

Nàng đang nghĩ tới hơn vạn Linh thạch mà mình bị lừa mất.

Lão phụ tóc trắng xóa của Hàn Ngọc Tông đưa mắt nhìn về hướng Thất Sát Môn, suy nghĩ một chút rồi mở miệng. “Hung thủ của vụ án Nhập Vân Cốc, hai đại tông môn nên điều tra kỹ lại. Trận đấu thú chín phát sinh chuyện ngoài ý muốn hãy coi như hòa nhau. Cũng nên tiếp tục trận cuối cùng rồi. Lão thân tuổi đã lớn, cũng bắt đầu thấy mệt mỏi.”

Lão phụ đã nói như vậy, chứng tỏ Hàn Ngọc Tông không muốn dính líu vào cuộc tranh chấp giữa Thương Vân Tông và Thất Sát Môn, họ chỉ muốn lần tam tông luận võ này nhanh chóng chấm dứt, rồi đưa đệ tử Hàn Ngọc Tông rời xa chốn thị phi này.

Lê Văn Phong quét ánh mắt lạnh lùng về phía Thất Sát Môn, sau đó khách khí nói. “Nếu Kỷ bà bà đã thấy mệt mỏi, trận tỉ võ cuối cùng cũng nên bắt đầu.”

Với thân phận tông chủ Thương Vân Tông mà Lê Văn Phong vẫn người nữ phụ kia là Kỷ bà bà, chúng tỏ thân phận người này thật không thấp.

Tại Đại Phổ, tu vi của Kỷ bà bà không hẳn là cao nhất nhưng niên kỷ cũng là lớn nhất trong những cường giả Nguyên Anh kỳ. Nàng đã tu luyện hơn sáu trăm năm, cường giả Nguyên Anh trung kỳ gặp được cũng phải gọi một tiếng Kỷ bà bà.

Trong tu chân giới, tuổi tác không đại biểu cho thực lực nhưng nếu tuổi tác khá lơn lại tương đương với thực lực. Nếu không có hận thù gì, mọi người sẽ dùng thần thái cung kính để xưng hô với đối phương. Hơn nữa từ trước tới giờ Thương Vân Tông và Hàn Ngọc Tông vốn là nước sông không phạm nước giếng. Lê Văn Phong xưng hô như vậy cũng là tỏ ý giao hảo giữa đôi bên.

Tông chủ Thương Vân Tông đã lên tiếng, cuộc chiến đấu cuối cùng cũng được chính thức bắt đầu. Hàn Ngọc Tông phái ra Thanh Châu Minh Ngọc Lữ Tịch Thần, Vương Thương mang theo sát khí đại diện cho Thất Sát môn bước lên giữa Quan Vân Đài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận