Dịch giả: archnguyen1984
Bạch Dịch khẽ nhíu mày. Hắn không nghĩ sẽ gặp được gần ngàn tên đệ tử của tam tông ở chỗ này. Tới lúc hắn nhìn thấy bảy tám dòng sông cùng tập hợp lại ở chỗ này, hắn mới hiểu nguyên ngân vì sao.
Trong số những đệ tử của tam tông có mặt, môn nhân của Thương Vân Tông và Hàn Ngọc Tông chiếm đa số, Thất Sát Môn chỉ có chưa tới trăm người.
Đệ tử Thát Sát Môn rơi xuống lòng đất phần lớn đều có cảnh giới Luyện Khí, đệ tử đạt tới Trúc Cơ cảnh rất ít. Bọn họ đều đã bị Thất Sát Môn bỏ rơi, thương vong so với người của hai tông kia thì nhiều hơn nhiều.
Đi ra thông đạo, Bạch Dịch đứng phía sau đám người. Mọi người có mặt cũng đang ngửa đầu nhìn lên cao, căn bản không có ai chú ý tới người đệ tử Thương Vân Tông đứng phía sau là hắn.
Trong đám người, Bạch Dịch phát hiện ra một người quen, chính là Lữ Tịch Thần.
Thấy nàng được một đám đệ tử Hàn Ngọc Tông vây quanh ở trung tâm, hắn cười nhạt một tiếng rồi hướng mắt nhìn theo phía mọi người.
Vừa nhìn thì không sao, nhưng đồng tử trong mắt hắn rất nhanh co rút lại, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Trên đỉnh động thạch bích là cả trăm bộ thi thể của đệ tử tam tông.
Từ bên ngoài không nhìn ra bất cứ dấu vết đánh nhau nào, trên đỉnh động cũng không có trùng yêu. Chỉ là tư thế của những thi thể ấy làm cho người ta thấy mà giật mình.
Cả trăm bộ thi thể, tất cả đều treo ở đỉnh động, không dùng ngoại lực nào tác động như thể những bộ thi thể này tự mình treo lên, dùng răng cắn chặt vào những mỏm đá, tự treo bản thân mình lên vậy.
Không có vết thương, không có dây thừng, không có tranh đấu, thậm chí không có tung tích của trùng yêu. Cả trăm bộ thi thể của tu sĩ cứ vô thanh vô tức mà dán trên đỉnh động như thế. Thân thể họ lạnh như băng, sinh cơ không còn hình thành một mảng như rừng.
Thi lâm quỷ dị khiến người ta dựng cả lông tơ. Hơn ngàn tu chân giả phía dưới chấn động, những người nhát gan đã sớm xanh mặt, chân tay run rẩy.
Tự nhiên không có ai leo lên đỉnh động, dính chặt mình vào tảng đá. Đám tu sĩ dán trên đỉnh động kia, con mắt trợn trừng muốn nổ, nhìn không khác gì đám cương thi. Cái chết của bọn họ quỷ dị như thế cũng khiến những người trông thấy không khỏi sợ hãi.
Nhân sĩ tụ tập chỗ này lên tới cả ngàn người, tức là thời gian không ngắn, thế mà không có ai dám liều bước lên một bước.
Bảy tám con sông tụ hội thành dòng tại đây rồi chảy đi xa. Chỉ cần men theo dòng sông, những đệ tử này sẽ có hy vọng tìm được con đường sống. Nhưng hiện giờ, mảnh thi lâm khiến người ta sợ hãi này đang giam giữ bước chân họ lại, không sao rời đi được.
Từ lúc nhìn thấy những thi thể tu sĩ dán trên đỉnh động, Bạch Dịch vội thúc giục linh lực bao trùm bản thể, sau đó không nói một lời, ánh mắt chuyển từ trên người những thi thể này chuyển sang quan sát bốn phía thạch động. Linh thức tản ra cám giác hết thảy xung quanh, không buông tha dù chỉ là một cái khe nhỏ như muốn tìm kiếm cái gì.
Trong lúc Bạch Dịch đang cẩn thận tìm kiếm, có một đệ tử Luyện khí kỳ của Thất Sát Môn không chịu được nữa, khuôn mặt run rẩy quát lên. “Không phải chỉ là một đám người chết thôi sao, có cái gì tốt chứ? Các ngươi không đi, lão tử đi.”
Nói xong, hắn nhanh bước xông ra ngoài, phi kiếm bay lên hộ thân, nhanh chóng chạy tới lối ra.
Thấy bản thân lông tóc không tổn hao gì, tên đệ tử này phá lên cười, quay đầu lại giễu cợt. “Một đám nhát gan, lão tử đi trước các ngươi một bước rồi.”
Thấy đối phương cười nhạo, một ít đệ tử trẻ tuổi liền tức giận, lại bất bình, định cất bước muốn đi theo thì được những đệ tử cũ khác trong tông môn ngăn lại.
Những kẻ ngăn lại này đều là những người đến trước. Bọn họ không nói gì, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt, xem những lời trào phúng kia như không có. Thậm chí, có một nữ tu của Hàn Ngọc Tông còn làm bộ mặt ra vẻ thương hại.
Tên đệ tử Thất Sát Môn kia gào lớn xong thì xoay người rời đi. Mới bước được một hai bước, hắn vội ngừng lại, vẻ mặt cổ quái, lưng vẫn quay về đám tu sĩ còn đang đứng yên không nhúc nhích.
“Hắn bị làm sao vậy?” Một đệ tử Thương Vân Tông vừa tới không lâu quay sang hỏi đồng môn.
“Hắn đã chết.” Một đệ tử Thương Vân Tông khác trả lời. Loại tình cảnh quỷ dị âm trầm này hắn đã chứng kiến không dưới mười lần rồi.
Những tu sĩ đến sau không hiểu rõ tình hình, tất cả đều mở to mắt nhìn, không biết rốt cuộc vì sao tên đệ tử Thất Sát Môn kia lại chết.
Đúng lúc ấy, thân thể tên đệ tử vừa chết nhúc nhích, từ từ xoay người lại. Cử động của hắn khiến đám đệ tử còn lại thiếu điều muốn nhảy dựng lên.
Người chết lại có thể động đậy?
Đệ tử Thất Sát Môn xoay người lại, hai mắt đã trống rỗng, mặt xám như tro, hô hấp không còn. Thân thể hắn chậm chạp bước về phía trước, mỗi bước bước ra lại khiến đám tu sĩ còn lại run rẩy theo.
Hắn đi tới rìa tường đá, sau đó từ từ leo lên. Lúc leo hắn dùng cả tay lẫn chân, nhưng khi tới đỉnh động, đã không còn chỗ mượn lực, hắn liền dùng hàm răng của mình cắn chặt vào nham thạch.
Ục…ục…
Tiếng răng cắn vào nham thạch khiến người khác sởn cả da gà, thỉnh thoảng còn có những mảnh nham thạch rừ trên cao rơi xuống. Hai bàn tay hắn bám vào khe đá đã huyết nhục lẫn lộn, xương xốt lộ cả ra nhưng vẫn không ngừng lại cho tới khi leo thẳng lên tới đỉnh, trở thành một phần của rừng thi thể mới thôi.
Thân thể hắn vẫn còn hơi lắc lư. Sắc mặt đám tu sĩ ở phía dưới đã tái nhợt, không ai dám hé miệng nói một lời. Cả động quật lâm vào tĩnh mịch, chỉ có tiếng dòng sông không ngừng chảy như đang cười nhạo đám người tiên gia của nhân loại.
Trầm mặc hồi lâu, tên đệ tử vạm vỡ của Thất Sát Môn bỗng tế xuất phi kiếm, chỉ hướng tên đệ tử của Thương Vân Tông vừa lên tiếng quát. “Người đã biết đi qua sẽ chết, vì sao lại không nói sớm? Trơ mắt nhìn đồng đạo chết, có phải ngươi muốn Thất Sát Môn và Thương Vân Tông là tử địch phải không?”
“Thất Sát Môn! Hừ…”
Trong đám đệ tử Thương Vân Tông có một trung niên có râu hừ lạnh. “Chính Thất Sát Môn các ngươi làm hại Thương Vân Tông ta tới kiếp nạn này, có mấy ngàn đệ tử rơi xuống lòng đất, ngươi còn dám mở miệng chỉ trích chúng ta? Nếu không phải dưới này quỷ dị, các ngươi một tên cũng không sống được!”
Kiếp nạn lần này của Thương Vân Tông, những đệ tử tâm trí bình thường đều có thể nhìn ra được mối liên hệ của nó với Thất Sát Môn. Lúc này nghe đệ tử Thất Sát Môn chỉ trích thì không khỏi giận dữ. Mấy trăm đệ tử Thương Vân Tông có mặt đều giương cung bạt kiếm, ánh mắt tóe lửa.
Thất Sát Môn chỉ có hơn trăm người, không đủ nhân lực, thực lực cũng không bằng nên không dám trả lời.
“Thu phi kiếm lại.”
Đệ tử trung niên khẽ quát một tiếng. Hắn có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, tên là Vương Hạ, cũng là người có chút danh vọng trong đám đệ tử Thương Vân Tông. Quát xong hắn nói tiếp. “Nơi này cổ quái, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng dùng tới phi kiếm.”
“Vương sư huynh, chẳng lẽ chúng ta cứ ở nơi này chờ chết?”
Một đệ tử trẻ tuổi không cam lòng nói. “Chúng ta đi dọc theo con sông tới nơi này, nếu không thể đi qua thông đạo này thì đành quay trở lại tìm một lối đi khác. Có thể đi tới đây đã gặp phải bao nhiêu trùng yêu đáng sợ. Nếu muốn quay lại tìm một dòng sống khác, không biết còn phải chết bao nhiêu người.”
Hắn nói không sai, bảy tám dòng sông tụ tập lại ở chỗ này, rất có khả năng đây là thông đạo duy nhất để lên mặt đất. Không ai muốn quay trở vềm đối mặt với đám trùng yêu kinh khủng kia.
Lữ Tịch Thần tới đây chưa lâu, cảnh tượng vừa rồi cũng là lần đầu tiên nàng chứng kiến. Mặc dù có đồng môn giải thích qua rồi, tận mắt thấy nàng vẫn không khỏi kinh hãi, khuôn mặt xám xanh, bờ môi cũng nhợt nhạt.
Trong đội ngũ Hàn Ngọc Tông có một phu nhân chừng ba mươi tuổi, tu vi đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, lúc này nàng cau mày nói. “Không gian này hẳn là tồn tại thứ gì đó không muốn cho người ta biết, bị nhiễm vào là chết ngay. Sau khi chết lại có thể leo lên đỉnh động kia nữa. Nếu chúng ta không nhìn ra được bí mật ẩn giấu ở nơi này thì một người cũng khó mà rời khỏi đây được.”
Vị phu nhân này tên Dư Tình, là một vị Chấp sự của Hàn Ngọc Tông. Các đệ tử đều tỏ vẻ cung kính với nàng, Lữ Tịch Thần cũng không phải là ngoại lệ.