Dịch giả: Lạc Đinh Đang
Vương Hạ của Thương Vân Tông thấy Chấp sự Hàn Ngọc Tông mở miệng, gật đầu nói: "Lời đó có lý. Không biết tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của Dư Chấp sự có thể cảm nhận điểm khác biệt ở nơi này không? Chỉ khi tìm ra cách phá giải chúng ta mới có thể thoát thân."
Dư Tình nhận ra Vương Hạ, lúc này hàng lông mày nhíu chặt, cười khổ nói: "Tu vi Vương đạo hữu chỉ kém ta một giai. Ngươi không nhìn ra manh mối, ta cũng không có đầu mối gì."
Nói xong, Dư Tình nhìn về phía Lữ Tịch Thần, mang theo một ít mong đợi hỏi: "Tịch Thần sư muội, muội có nhìn ra manh mối gì không?"
Mặc dù cảnh giới Lữ Tịch Thần cao, nhưng đây là lần đầu nàng thấy tình huống người chết trèo tường. Dù tâm trí nàng không tầm thường cũng bị dọa không nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mà lắc đầu.
Hơn một nghìn tu sĩ, tu vi cao nhất chỉ có Trúc Cơ hậu kì. Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kì cũng không nhìn ra nguy hiểm đến từ đâu, những người khác càng khỏi nói.
Chung quanh lần nữa lặng im. Vô số linh thức lần lượt xoay quanh hang đá, tìm kiếm nguy cơ chưa biết. Cuối cùng không công mà về.
Trong đội ngũ Thất Sát Môn có một đệ tử thiếu một lỗ tai. Ánh mắt hắn từ đầu luôn mơ hồ không chắc, hết nhìn đám thi thể lại nhìn nữ tu Hàn Ngọc Tông đứng cách hắn không xa. Lúc này giống như hắn xác định quyết tâm gì đó, hai tay vung lên, đột nhiên nhảy ra ngoài. Thoáng cái hắn đã nắm lấy cổ nữ tu, sau đó đặt phi kiếm lên cổ đối phương.
"Ngươi làm gì!"
"Uy hiếp đệ tử Hàn Ngọc Tông, ngươi muốn chết phải không!"
Mấy trăm đệ tử Hàn Ngọc Tông thấy đồng môn bị người uy hiếp, nhao nhao trợn mắt nhìn, lập tức gọi ra phi kiếm. Nhưng không ai dám manh động.
Mang nữ tu Hàn Ngọc Tông che phía trước, đệ tử một taiThất Sát cười gằn nói: "Dù sao ở chỗ này cũng chờ chết. Tại hạ bất tài thay chư vị mở đường, thử một lần dùng thân người ngăn cản xem có thể bình yên thông qua đoạn đường Diêm Vương này không. Nếu thành công, ít nhất một nửa số người ở đây có thể sống."
Tâm cơ ác độc cộng thêm cách làm liều mạng, có thể nói đệ tử một tai Thất Sát lòng dạ độc ác. Hắn và nữ tu bị uy hiếp đều chết còn tốt, bằng không, nếu hắn có thể dùng người sống để ngăn chặn nguy cơ, sau đó thành công đi qua thông đạo này, kết quả chính là hàng nghìn tu sĩ còn lại tàn sát lẫn nhau.
Không ai muốn chết. Nếu trong hai người có một người còn sống, dù là huynh đệ ruột cũng sẽ thủ túc (huynh đệ) tương tàn, huống chi những tu sĩ này.
Nghe được những lời của một tai, Dư Tình Hàn Ngọc Tông lập tức sắc mặt đột biến, Vương Hạ Thương Vân Tông càng giận dữ. Một số ít đệ tử tâm trí cao đã nhìn ra hậu quả đáng sợ, thậm chí sinh ra ý nghĩ muốn giết hai người ngay lập tức.
Vướng nữ tu Hàn Ngọc Tông, mọi người không hề động thủ. Đệ tử một tai Thất Sát nhe răng cười, chậm rãi lui về sau. Hắn muốn dùng nữ tu làm khiên chắn, xông về phía thi lâm kia.
Lữ Tịch Thần thấy sư muội đồng môn bị uy hiếp, giận dữ đưa tay thi triển đạo pháp. Một vùng băng vụn trong suốt ngưng tụ trong không trung, xoay quanh đệ tử một tai và nữ tu, trong khoảnh khắc hình thành một khối băng, đồng thời đông cứng chân hai người.
Tên tuổi Thanh Châu Minh Ngọc không phải nói chơi. Thi triển đạo phápBăng Hệ đơn thuần nhưng tốc độ và trình độ thông thạo, tu sĩ ở đây ngoài Bạch Dịch thì không ai bằng. Ỷ vào mình thi pháp cực nhanh, Lữ Tịch Thần thành công ngăn hai người không thể tiến về trước một bước.
Đối với sở trường đạo pháp Băng Hệ của mình, Lữ Tịch Thần có lòng tin tuyệt đối. Nhưng nàng chỉ muốn chỉ muốn giành chút cơ hội sống cho sư muội đồng môn mà thôi.
Đệ tử một tai Thất Sát Môn nếu dám bắt cóc nữ tu Hàn Ngọc Tông, vốn mang ý định liều chết đánh cược một lần. Phát hiện chân mình bị đông lại, hắn biết rõ mạng không còn lâu. Rơi vào tay những đệ tử Hàn Ngọc Tông kia, chắc chắn hắn phải chết.
Trên mặt hiện lên vẻ điên cuồng dữ tợn, đệ tử một tai nhe răng cười. Hắn vung phi kiếm, bổ về phía cổ nữ tu.
Chiếc cổ trắng ngần của nữ tu cực kì giống một củ hành thơm đã lột vỏ, nếu một kiếm cắt xuống, máu tươi sẽ phun ra như cột nước. Sắp chết có một mỹ nhân làm bạn, cũng đáng. Lúc đệ tử một tai vung kiếm đã nghĩ như vậy.
Hắn vốn xuất thân bọn cướp đường, lúc cướp đường không có việc xấu nào không làm. Cơ duyên xảo hợp bái vào Thất Sát Môn, mấy năm nay hắn ỷ vào thân phận Tu Chân Giả càng gây họa khắp nơi. Mạng này không đáng tiền, hắn hoàn toàn không sợ chết.
Bị một tai uy hiếp là một nữ tu mười lăm, mười sáu tuổi, tu vi chỉ có Luyện Khí hậu kì, tuổi nhỏ chưa từng gặp qua loại hiểm cảnh này. Giờ gương mặt nhỏ nhắn của nàng đã bị dọa trắng bệch, không một tia máu. Nàng còn không dám la lên, chỉ đưa đôi mắt tràn ngập sợ hãi nhìn những sư tỷ đồng môn.
"Ngươi dám!"
Lữ Tịch Thần thi triển đạo pháp, vừa muốn ra tay lần nữa liền thấy một tai gọi phi kiếm ra, không khỏi sợ hãi hét lớn lên.
Đạo pháp nàng nhanh hơn nữa cũng không so được với chuôi phi kiếm đặt ngay trên cổ sư muội.
Đạo pháp Băng Hệ của Lữ Tịch Thần khiến một tai thành con thú bị vây khốn sắp chết. Lòng tốt của nàng hoàn toàn không đổi được tính mạng sư muội.
Phốc!
Máu tươi bắn lên, hai tiếng kêu rên cao thấp khác nhau. Tu sĩ chung quanh trừng lớn hai mắt. Mọi người chỉ thấy một đạo kiếm quang quỷ dị hiện ra từ không trung, đâm trúng nữ tu Hàn Ngọc Tông bị bắt làm con tin, sau đó mang theo một đường máu thoát ra từ giữa lưng một tai.
Một kiếm, đâm xuyên hai người!
Phi kiếm lấy máu, phần lớn tu sĩ không thể tin được, ánh mắt chuyển qua cạnh chủ nhân của nó. Sau đó, phi kiếm được một thiếu niên thanh tú thu hồi.
Lữ Tịch Thần nhất thời ngẩn ra như tượng khắc gỗ. Khi nàng nhìn thấy thiếu niên xuất kiếm, lúc này mới như tỉnh từ trong mộng. Tiếp đó nổi giận gào thét: "Bạch Dịch! Ngươi giết sư muội ta!"
"Sư, sư tỷ, ta không chết!"
Thời điểm đang muốn dốc sức liều mạng với Bạch Dịch, sau lưng nàng truyền đến tiếng hô khẽ của sư muội đồng môn. Lữ Tịch Thần vài bước vọt tới chỗ đệ tử một tai bắt cóc sư muội, phát hiện chẳng qua vai sư muội bị phi kiếm xuyên qua, cũng không tổn thương đến tâm mạch. Ngược lại, trên ngực đệ tử một tai máu đổ như trút, sớm không còn mạng.
Phi kiếm nhìn như đâm xuyên hai người, vậy mà dùng một góc độ vô cùng chính xác, xuyên qua đầu vai nữ tu Hàn Ngọc Tông, chuẩn xác không sai giết chết đệ tử một tai Thất Sát Môn.
Nhìn Thanh Châu Minh Ngọc phẫn nộ, Bạch Dịch lại nhìn về phía thông đạo tối đen. Sắc mặt hắn có chút âm trầm, thu hồi linh thức phóng ra, không nói một lời.
Hắn có một loại cảm giác cổ quái. Ra khỏi thông đạo, chỉ sợ càng nguy hiểm hơn thi lâm trên hang đá.
"Làm tốt lắm sư đệ!" Vương Hạ thấy tu sĩ xuất kiếm là sư đệ đồng môn, lập tức khen ngợi nói. Mặt khác, các đệ tử Thương Vân Tông đều nhao nhao tán dương.
Lúc này Dư Tình Hàn Ngọc Tông lộ vẻ mặt mừng rỡ. Nàng dò xét sư muội bổn môn chẳng qua chỉ bị thương đầu vai, không đáng lo ngại. Sau đó vừa cười vừa nói: "Đệ tử Thương Vân quả thực tài năng trác tuyệt. Một chiêu dùng tổn thương đổi mạng có thể là huyền diệu phi phàm. Ta thay mặt đệ tử Hàn Ngọc Tông tạ ơn vị tiểu huynh đệ này."
Nói xong, Dư Tình quả thực thi lễ lớn với Bạch Dịch, không hề làm ra vẻ. Vì báo đáp ơn cứu mạng của đệ tử bổn môn, lễ tiết làm được mười phần. Nhưng trong đôi mắt cụp xuống kia, nháy mắt xẹt qua một tia kiêng kỵ. Lần nữa ngẩng đầu, lại là bộ dáng mỉm cười.
Đối với thủ đoạn tinh xảo dùng tổn thương đổi mạng, Dư Tình cho rằng thiếu niên trước mặt can đảm cẩn trọng. Khiến nàng sinh lòng kiêng kỵ là phương pháp ngự kiếm cổ quái lại kì diệu của Bạch Dịch, còn có đạo bào màu xám đại biểu cho đệ tử ngoại môn Thương Vân Tông.
Lúc này chuyện phát sinh đột ngột, ánh mắt tất cả mọi người đều chú ý tới đệ tử một tai. Chỉ có Dư Tình dựa vào tính cẩn thận bẩm sinh của nữ nhân, thấy rõ chuôi phi kiếm từ hư không hiện ra.
Kiếm hiện hư không, tuyệt đối không phải kiếm quyết một đệ tử bình thường có thể phát ra, huống chi là một đệ tử ngoại môn!
Mọi người đều ca ngợi Bạch Dịch gan dạ, chỉ có trong lòng Dư Tình hiểu rõ. Thiếu niên tu sĩ nhìn có chút gầy kia, chỉ sợ là người mạnh nhất trong những người này.
Còn lại hơn mười tên đệ tử Thất Sát Môn, nguyên một đám hướng thẳng mắt tới. Tất cả đều đem ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn Bạch Dịch. Một đệ tử nhỏ gầy giận dữ hét: "Giết đệ tử Thất Sát Môn ta, ngươi phải đền mạng!"