Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Dịch giả: archnguyen1984

Kiếm ra là giả, kiếm đến là thực, đó chính là Độn kiếm chi pháp.

Loại kiếm thuật này có thể ngay lập tức xuyên qua khoảng cách vài chục trượng, phạm vi công kích tiếp cận pháp bảo cấp thấp, hơn nữa phi kiếm từ hư không xuất hiện khiến người khác rất khó phòng bị.

Phi kiếm của Bạch Dịch chỉ là Pháp khí trung giai, phạm vi công kích khoảng hai ba trượng trái phải, có thể đạt tới năm trượng đã là cực hạn. Hôm nay có thể tấn công xa tới mười trượng, toàn bộ là nhờ sự biến ảo đến mức tận cùng trong kiếm pháp.

Lúc hắn chém giết tu sĩ bắt cóc nữ tu hắn đã dùng thuật độn kiếm này. Nếu còn ở trong tông môn, hắn nhất định không dễ dàng hiển lộ ra kiếm pháp cao siêu như thế. Các trưởng lão bình thường cũng chưa chắc có thể tìm ra manh mối, nhưng cười giả Nguyên Anh chỉ thoáng nhìn là có thể nhận ra chân tướng.

Đệ tử cảnh giới Trúc Cơ có thể vận dụng thuật độn kiếm không khác gì hài nhi mới sinh ra đã biết chạy nhảy. Sự bất thường này có thể biến hắn thành quái vật trong mắt người khác. Đấy là lý do hắn không dùng tới quá nhiều tuyệt chiêu.

Tại thế giới dưới lòng đất chỉ có rất ít đệ tử đạt tới Trúc Cơ cảnh, hắn không cần phải cố kỵ nhiều, vì không có người hiểu được kiếm pháp của hắn.

Lý Lâm Uyên bị Trùng Vân kiếm trận đuổi giết, bị thương nhưng không vào chỗ hiểm. Một kiếm này của Bạch Dịch xuyên thấu mắt phải của hắn, xuyên qua đầu, đánh hắn trọng thương.


Hắn rên lên thảm thiết, máu tươi từ mắt phải tuôn chảy. Bị trọng thương như thế, mắt trái cũng trở nên mơ hồ theo nhưng hắn đứng lên rất nhanh, đánh trái đánh phải như một người mù nổi điên.

Vương Hạ nhìn cơ hội tới, bất chấp mới bị kiếm trận rút đi rất nhiều linh lực, hô lớn xông lên công kích đầu tiên. Các đệ tử khác đồng loạt lao lên theo. Dư Tình dẫn theo đệ tử Hàn Ngọc Tông xuất phi kiếm như mưa tấn công về phía Lý Lâm Uyên.

Trận đại chiến diễn ra nhanh chóng bị bao trùm bởi một tầng không khí lạnh. Lữ Tịch Thần thi triển đạo pháp băng hệ, dùng Băng lao vây Lý Lâm Uyên ở giữa.

Bạch Dịch thu hồi phi kiếm, vỗ vào ngọc bội ở bên hông. Một đám hắc vụ rất nhạt từ trong ngọc bội bay ra, xuyên qua vô số tu sĩ xâm nhập vào bên trong cơ thể Lý Lâm Uyên.

Bạch Dịch dùng quỷ vương Diêm Sơn như sát chiêu cuối cùng. Nếu Lý Lâm Uyên không chết, tất cả tu sĩ tại đây đều sẽ mất mạng. Cái kén quái dị còn chưa có động tĩnh gì, nhưng hắn biết rõ, một khi đám kén nở ra Trùng yêu, ấy cũng là thời điểm tận thế của tất cả tu sĩ trong đại điện này.

Đạo pháp quang ảnh và phi kiếm giao phong nổ vang, cả tòa đại điện sáng ngời. Thời gian vây giết kéo dài nửa khắc đồng hồ sau mới từ từ ngừng lại.

Thân thể Lý Lâm Uyên đao thương bất nhập, lúc này đã tơi tả, một con mắt rơi ra khỏi hốc mắt, toàn thân là những vết kiếm lớn nhỏ không đều, khuôn mặt khét lẹt, hai chân chỉ còn xương trắng.

Tiếng thở dồn dập vang lên, đám đệ tử có mặt hầu hết mới lần đầu trải qua ác chiến như thế này. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lữ Tịch Thần đã trắng bệch như tờ giấy, thân hình mảnh mai run rẩy.

Thiên phú cao như nàng còn bị ép vào tình trạng như thế, những người khác càng không chịu nổi.

Cũng may đại địch đã trừ, chỉ cần rời khỏi đại điện là có thể ra khỏi lòng đất. Các tu sĩ xốc lại tinh thần, chuẩn bị phóng tới cửa ra vào cách đó không xa.

“Ự…c…cạc cạc…ực…”

Ngay lúc mọi người đang mang theo hy vọng rời khỏi đại điện, Lý Lâm Uyên đã không còn mang hình dáng người đột nhiên phát ra những tiếng cười quái dị, sau đó hắn bò lên, phóng rất nhanh sang một bên đại điện.

Chính là dị tượng phục sinh sau khi đã chết. Đám tu sĩ kinh ngạc ngây người. Vương Hạ hoảng sợ hét lớn. “Đi mau!”


Lúc Vương Hạ quát lên cảnh cáo, Lý Lâm Uyên đã bò dọc theo thạch bích mà lên, vách tường thẳng đứng với hắn chẳng khác nào đất bằng. Nhảy mấy cái hắn đã bò lên đỉnh đại điện, sau đó hắn đâm thủng mấy cái kén bị treo ngược, chặt đứt sợi tơ dùng để treo chúng lên.

Phanh! Phanh!

Đám kén quái dị thi nhau rơi xuống, nện xuống nền đại điện làm bụi mù nổi lên bốn phía. Lúc rơi xuống, đám kén vỡ ra, từng con quái trùng đuôi dài xuất hiện xung quanh mọi người.

Mỗi con quái trùng giống như một con báo lớn nhỏ, toàn thân rậm rạp lông tơ, trên đầu là một đôi mắt quái dị, thoạt nhìn dữ tợn vô cùng. Mỗi con quái trùng này đều có trình độ tương đương với yêu thú cấp ba. Một cái búng người là có thể bắn ra xa hơn một trượng. Một tên đệ tử Hàn Ngọc Tông chạy chậm một chút đã bị nó dễ dàng xé thành hai nửa.

Cửa ra đại điện đã bị đám quái trùng ngăn chặn, Vương Hạ rơi vào đường cùng, lớn tiếng rống lên, thúc giục phi kiếm tấn công con quái trùng gần mình nhất. Những đệ tử khác đành phải toàn lực ứng chiến, tình cảnh lại rơi vào hỗn loạn.

“Thần hồn của hắn đã bị ta diệt, sao có thể bất tử?” Diêm Sơn trốn quay về trong ngọc bội, không thể tin nói.

“Thần trí của hắn đã mất, thứ khống chế hắn là lực lượng của cổ trùng.” Bạch Dịch ngửa đầu nhìn chằm chằm vào Lý Lâm Uyên trên đỉnh đại điện, hàng lông mày nhíu chặt. Hắn chỉ nói như vậy rồi im lặng, dùng phi kiếm chém giết đám quái trùng như những người khác.

Tiến vào động khẩu bên ngoài đại điện, Khương Đại Xuyên run rẩy trong góc. Hắn không biết lúc nào chạy thoát trở về, mới đổi đạo bào cũng run lẩy bẩy. Mồm miệng không ngừng lẩm bẩm chẳng biết là khẩn cầu thần phật hay điều gì. May chỗ này không phải đại điện, đám quái trùng không bò ra dù chỉ một con.

Thế giới dưới lòng đất thật hung hiểm, không chỉ phát sinh chém giết trong đại điện, đám đệ tử trong quá trình tìm kiếm đường ra đã trải qua rất nhiều hiểm cảnh, nhiều người đã hóa thi thể, trở thành oan hồn mà không cam lòng.


Tại một chỗ hẹp dài lờ mờ trong thông đạo, một tên đệ tử Luyện Khí của Thương Vân Tông run rẩy dò đường, đứng quan sát thạch đạo một lúc lâu mới cẩn thận đi vào.

Vừa muốn đi ra ngoài, bên cạnh hắn xuất hiện một con trùng yêu nhìn như một khối nham thạch đột nhiên tỉnh lại, hàm răng nhọn dày đặc hướng cổ hắn mà cắn. Hắn bị dọa đến hồn phách bay mất không còn.

May cho hắn, con trùng yêu này bị một thanh phi kiếm mày tím gim chặt vào tường đá, linh khí của phi kiếm dao động đã hủy đi sinh cơ của nó, chỉ còn lưu lại tâm phách màu tím.

Một chuôi kiếm bạch ngọc thanh tú, cường đại mà thần bí bị chủ nhân của nó thu hồi.

Trước mắt đệ tử Thương Vân kia xuất hiện một vị nữ tử mặc đạo bào mày trắng, mái tóc như thác chảy dài sau lưng.

Khuôn mặt nàng như trăng, da trắng nõn như mỡ dê, dung nhan tuyệt thế. Nếu không có mảng lân phiến quái dị trên trán thì nữ tử này không khác gì tiên nữ chốn cửu thiên.

Được cứu giúp, tên đệ tử ngơ ngác nhìn nữ tử một lúc rồi òa khóc rống lên. Hắn cuối cùng đã nhận ra thân phận của cô gái, vừa khóc vừa nói. “Tử tiên sư tỷ! Sư tỷ mau cứu ta..a..a…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận