Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Dịch: Lạc Đinh Đang

Lôi Thạc ngồi trên bàn tiệc không nhanh không chậm vừa uống Linh tửu, vừa xem náo nhiệt.

Hắn không quan tâm ai ra đấu thú, người Mục gia cũng tốt, người ngoài cũng được, đều bị Tinh Nhãn Lang cắn chết mới gọi là đẹp mắt.

Vốn trong toàn bộ tòa viện, Bạch Dịch không oán không cừu với ai, nhưng vị thiếu gia Lôi gia này, vừa rồi thiếu chút nữa Lôi Thạc đã trở thành vũ công. Có thể nói hắn và Bạch Dịch có chung thù, nên hắn nằm mơ cũng không ngờ tới con Tinh Nhãn Lang bị đạp bay về sau lại chạy về hướng hắn ngồi.

Thân thể khổng lồ như một ngọn núi của Tinh Nhãn Lang ập đến, đầu sói cực lớn lao về trước. Lần này Yêu lang há miệng đến cực hạn, tru lên rồi trực tiếp cắn Lôi Thạc, giống như khuôn miệng lớn dính máu kia bị một cước của Bạch Dịch đưa tới.

Lôi Thạc là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, theo lẽ thường thì đối phó một Yêu Thú cấp 2 khá dễ dàng. Nhưng hắn không chuẩn bị chút nào, lúc này thiếu chút sợ đến hồn bay phách lạc, muốn gọi Pháp khí ra đã không kịp.

Hai vị cường giả Kim Đan luôn ngồi sau Lôi Thạc, một người trong đó phát hiện Yêu lang bay tới, sắc mặt trầm xuống, nhấc tay lên, một cỗ linh lực dồi dào xông ra ngoài.

Nếu dùng vũ khi trên thọ yến của Mục gia, không những lộ ra người Lôi gia quá đáng, làm không tốt còn khiến Mục gia gây khó dễ. Đừng thấy hộ vệ của Lôi Thạc là hai tu sĩ Kim Đan, họ cũng không dám chọc giận tộc lão Mục gia ngay trong hang ổ người ta.

Linh lực của cường giả Kim Đan mạnh hơn nhiều so với tu sĩ Trúc Cơ, cỗ linh lực này dễ dàng hất văng Tinh Nhãn Lang ra. Vốn Yêu lang vọt từ bên cạnh tới, mượn lực này liền trực tiếp lao qua Lôi Thạc, bay về sau.

Tinh Nhãn Lang tiếp tục bay đi, tốc độ càng ngày càng nhanh. Vốn lực đạo trên người Yêu lang chỉ có một cước của Bạch Dịch, giờ thêm linh lực của hộ vệ Kim Đan, liền kêu một tiếng, đánh tới đại sảnh.

Chương Nhạc luôn mang theo nụ cười âm hiểu quan sát Đấu Thú Vũ. Bạch Dịch lộ ra thân pháp linh động khiến nụ cười của hắn lạnh hơn. Lấy nhãn lực của hắn đã có thể nhìn ra, hôm nay muốn diệt trừ tình địch Bạch Dịch dây dưa với Mục Linh có lẽ là điều không thể.

Trong mắt Chương Nhạc, chỉ cần là nam nhân tiếp xúc với Mục Linh, tất cả đều là tình địch của hắn. Kết cục của việc trở thành tình địch của Chương Nhạc chính là chết.

Trong lòng đang nghĩ cách diệt trừ tên tình địch Bạch Dịch, Chương Nhạc đột nhiên cảm thấy một bóng đen từ trên trời giáng xuống, chờ hắn kịp phản ứng, thân thể khổng lồ của Tinh Nhãn Lang đã đập vào mặt hắn.

Loảng xoảng!

Tiếp đó khung cửa đại sảnh bị Tinh Nhãn Lang nện cho nát bấy. Một cước Bạch Dịch toàn lực vận chuyển Đảo Thiên Công, hơn nữa còn có một cỗ linh lực của hộ vệ Kim Đan, loại lực lượng này nếu trực tiếp nện trên người tu sĩ không phòng bị, đừng nói là cảnh giới Trúc Cơ, dù là cảnh giới Kim Đan cũng bị nện gần chết.

Chỗ đứng của Chương Nhạc là cửa ra vào đại sảnh. Tinh Nhãn Lang nện thẳng trên người hắn, nếu không phải Mục Đức nhận ra đệ tử gặp nguy hiểm, trong nháy mắt dùng linh lực che chở thì Chương Nhạc đã sớm thành bánh thịt. Dù vậy, mũi hắn cũng bị Yêu lang nện bẹp, ngũ quan đều lệch nửa tấc, ót bị đập ra một cái hố to, máu tươi chảy ròng ròng.

Lúc này Chương Nhạc vô cùng chật vật, mà Yêu lang vọt vào đại sảnh cũng bị Mục Đức giam cầm hoàn toàn. Một đạo kiếm quang hiện lên, Yêu lang to lớn bị chém thành hai nửa.

Nếu tộc lão Mục gia động thủ, đích thực một con Yêu Thú cấp 2 không đủ nhìn.

Mục Đức âm trầm kiểm tra thương thế của Chương Nhạc, phát hiện môn sinh đắc ý của mình chỉ bị thương ngoài da, lúc này mới đè cơn giận lại, ánh mắt lạnh như băng quét qua hộ vệ Kim Đan của Lôi gia vừa đánh bay Yêu lang.

Một màn Yêu lang bay tới này, trong mắt Mục Đức có chút quỷ dị. Không chỉ hắn, mà hộ vệ Kim Đan của Lôi gia vừa ra tay bảo vệ Lôi Thạc cũng luôn nhíu chặt hai mày. Hắn không nghĩ ra, sao bản thân chỉ tùy ý ngăn Yêu lang mà thiếu chút đập chết đệ tử Mục Đức.

Trong tòa viện, thân hình Bạch Dịch vừa rơi xuống đất, lập tức đạp liền bảy bước mới làm lực đạo trên người tiêu tan hết. Một thân áo đen xoay tròn linh động, lộ ra vẻ phiêu dật bất phàm, kết hợp với khuôn mặt thiếu niên tuấn tú lập tức được rất nhiều người Mục gia ủng hộ, nhất là một ít tiểu thư can đảm ở Mục gia, ánh mắt nhìn Bạch Dịch đã nhiệt tình như lửa.

Đứng vững thân hình, Bạch Dịch tùy ý quét mắt qua Chương Nhạc đang ôm mặt ngẩn người, hừ lạnh một tiếng. Sau đó hắn nhìn về hướng tộc lão Mục gia, ôm quyền nói: "Bêu xấu."

Mục Đức có phần nghi hoặc nhìn thiếu niên trong viện, lại quay đầu nhìn Chương Nhạc mặt mũi đầy máu, sau nửa ngày cũng không mở miệng.

Thật ra Mục Đức vô cùng hoài nghi kẻ đầu sỏ gây ra bộ dáng này của Chương Nhạc chính là thiếu niên trong viện. Nhưng khi người ta đá bay Yêu lang, nó đã chạy về phía người Lôi gia, sau khi bị hộ vệ Lôi gia ngăn cản mới đập trúng Chương Nhạc.

Loại tai bay vạ gió này xem ra chỉ có thể là người Lôi gia vô tâm, nhưng Mục Đức thấy thế nào cũng cảm thấy Bạch Dịch mang hiềm nghi lớn nhất. Chẳng qua hết lần này tới lần khác không có chứng cứ vạch ra.

Kỳ thật Chương Nhạc bị Yêu lang nện thành bộ dạng này là sắp xếp của Bạch Dịch từ khi thấy Tinh Nhãn Lang trong lồng sắt.

Mục Thập Tam Đấu Thú Vũ là Yêu Thú cấp 1, nếu Mục gia chuẩn bị một Yêu Thú cấp 1, Bạch Dịch sẽ không vẽ thêm chuyện. Nhưng Chương Nhạc lấy ra một Yêu Thú cấp 2, rõ ràng có ý muốn giết hắn, sao Bạch Dịch có thể giữ lại tai họa này. Không đập chết Chương Nhạc coi như mạng gã lớn.

Tinh Nhãn Lang đúng thực bị Bạch Dịch quất bay về phía Lôi Thạc, thứ hắn cần là ngoại lực gia trì của hai vị tu sĩ Kim Đan. Chỉ cần người Lôi gia đánh linh lực lên Yêu lang, lấy góc độ đứng của tu sĩ Kim Đan kia, Yêu Thú tất sẽ bị đánh bay về hướng Chương Nhạc.

Có lẽ loại người âm hiểm như Chương Nhạc có thể dùng mưu kế thuần thục, từ việc hắn âm thầm hại chết nhiều nam tử tiếp cận Mục Linh có thể nhìn ra được, chẳng những hắn tâm ngoan thủ lạt mà thủ đoạn cũng vô cùng cao minh. Ít nhất hắn không để bất kỳ kẻ nào nắm được điểm yếu, từ đó lăn lộn ở Mục gia thuận lợi đủ đường.

Nhưng lấy tâm trí của hắn mà muốn đùa bỡn tâm cơ với người từng là Tiêu Dao Tiên Quân, vậy chính là trẻ nhỏ gặp người lớn, trò mượn đao giết người này trong mắt Bạch Dịch quá đơn giản.

Đấu Thú Vũ này, nhìn là đấu thú nhưng trên thực tế, thứ mang ra đấu là tâm cơ và can đảm. Trận ác đấu này, lấy kỹ thuật cao hơn mộc bậc của Bạch Dịch mà kết thúc.

Dù Chương Nhạc biết rõ Bạch Dịch muốn nhờ đao người Lôi gia đến giết hắn, hắn cũng không có bất kỳ bằng chứng gì.

Đây là chỗ cao minh của Bạch Dịch, vừa đạt được mục đích, vừa không lộ chút sơ hở nào. Nếu rõ ràng tâm cơ của thiếu niên này, không biết vị tộc lão Mục gia kia sẽ có cảm tưởng thế nào.

Lúc này Chương Nhạc đã phản ứng lại. Hắn che khuôn mặt vặn vẹo, như sói đói nhìn chằm chằm Bạch Dịch. Ánh mắt độc ác thậm chí có thể đông cứng không khí. Nhưng loại ánh mắt âm tàn giống như dã thú này rất nhanh được hắn che dấu, im lặng lui đến sau Mục Đức.

"Quả nhiên là một trang tuấn kiệt, Tu Chân Giả có thể tay không đấu Yêu Thú rất hiếm thấy ở Ngũ Nhạc, không biết ngươi là thần thánh phương nào?" Mục Đức híp mắt, không nặng không nhẹ hỏi. Vết sẹo dữ tợn trên khuôn mặt giống như Ngô Công dường như bắt đầu chuyển động, nhìn cực kỳ âm u.

"Thương Vân Tông, Bạch Dịch."

Bạch Dịch tự giới thiệu đơn giản, nghe ra sự âm lãnh trong giọng nói Mục Đức.

Ở nước Ngũ Nhạc, các đại thế gia tu chân không phải minh hữu thì là là cừu nhân, Bạch Dịch báo tên Thương Vân Tông vì muốn tránh ân oán thế gia ở nước Ngũ Nhạc, không nghĩ tới sau khi nghe ba chữ "Thương Vân Tông", trong đôi mắt híp lại của Mục Đức lóe ra tia nhìn sắc nhọn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui