Dịch: Lạc Đinh Đang
***
Quầy hàng bên đường xảy ra tranh cãi, Bạch Dịch đứng cách đó không xa vừa lúc nhìn thấy. Hai vợ chồng đối diện vừa xuất hiện đã khiến Bạch Dịch kinh ngạc.
Đôi vợ chồng này không phải ai khác mà chính là cặp vợ chồng tán tu Bạch Dịch gặp ở phường thị Thạch Lĩnh, Mã Thiết và Đỗ Tam Nương, mà đứa bé phàm nhân tên Tiểu Cương kia chắc hẳn chính là đứa con phàm nhân của vợ chồng Mã Thiết bị rắn độc cắn phải.
Khi giết chết yêu tăng Tuệ Không, Bạch Dịch đưa Ngân Tình Hồ có giá trị không nhỏ cho vợ chồng đối diện để giúp hai người cứu hài tử bị bệnh nặng, giờ thấy con hai người không có vấn đề gì, Bạch Dịch cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Tuy Mã Thiết và Đỗ Tam Nương là tán tu nhưng tâm tính lương thiện, lúc trước cũng là bất đắc dĩ mới muốn độc chiếm Ngân Tình Hồ. Ngay cả khi tranh cướp Ngân Tình Hồ họ cũng không có ý định tổn thương Bạch Dịch và Tuệ Không, mà cầu xin hai người thông cảm cho họ.
Gặp lại bằng hữu lúc trước, Bạch Dịch mỉm cười, cất bước đi về phía quầy hàng gặp chuyện không may. Nhưng không đợi hắn tới gần, tình thế đã nhanh chóng chuyển xấu.
Khỉ ốm và tráng hán nhìn ra tu vi của vợ chồng Mã Thiết, đoán rằng đối phương là tán tu không chỗ nương tựa, vì vậy chúng càng không kiêng nể gì.
"Con hai người chỉ là một phàm nhân, là phàm nhân chứng tỏ nó ngu dốt khó bảo, bán một thứ tầm thường những ba mươi Linh thạch." Khỉ ốm miệng lưỡi bén nhọn nói: "Cũng trách các ngươi chủ quan, lại dám để một phàm nhân trông hàng, còn là một đứa bé chưa đủ lông đủ cánh. Chuyện này liên quan gì đến huynh đệ chúng ta!"
Xung quanh đã có không ít tu sĩ vây xem náo nhiệt, khỉ ốm thấy vài tu sĩ đứng quanh quầy hàng đã tức giận, gã thấy không ổn, vội vàng quát to: "Các ngươi nghe ngóng một chút xem, đệ tử Thất Sát môn chúng ta chưa bao giờ ép mua ép bán!"
Câu đệ tử Thất Sát môn này vừa ra khỏi miệng, đúng như dự đoán, người bán biết rõ chân tướng trên trên vài quầy hàng xung quanh đều lộ vẻ kiêng dè, không ai mở miệng thay đứa bé phàm nhân kia làm sáng tỏ chân tướng.
Bày hàng bán ở chỗ này phần lớn là tán tu cảnh giới thấp kém, mà tên tuổi Thất Sát môn tên tuổi không phải thứ đám tu sĩ này chọc được. Nhất là người Thất Sát môn nổi danh ngang ngược, chọc tới bọn chúng nhất định không có quả ngon để ăn.
Mã Thiết biết hai gã là người Thất Sát môn thì không khỏi giật mình trong lòng.
Hắn và Đỗ Tam Nương phí trăm cay nghìn đắng, mạo hiểm cực lớn mới thu gom được một ít Thanh Trúc ở Đề Huyết Nhai. Vì cái áo tơi này, có thể nói hai vợ chồng đã liều mạng, cũng may hai người thành công rời khỏi Thái Hằng. Nguy hiểm trong đó người ngoài không biết nhưng đến giờ vợ chồng họ nghĩ lại mà sợ. Có vài lần suýt nữa hai người đã táng thân dưới móng vuốt yêu thú.
Lý do áo tơi Thanh Trúc bán với giá cao chính là vì vợ chồng Mã Thiết đã dốc sức liều mạng.
Hai người đều đến Luyện Khí hậu kỳ, bước tiếp theo chính là Trúc Cơ, mà Trúc Cơ Đan đắt đỏ đã ngăn bước chân tu luyện của đôi vợ chồng tán tu trước mặt. Vì Trúc Cơ Đan, hai người đã trải qua trăm cay nghìn đắng thu thập tất cả các loại linh thảo vật liệu, giờ chỉ cần bán được bộ áo tơi này là họ có thể mua được một viên Trúc Cơ Đan.
Tán tu tu luyện vất vả hơn vài lần so với đệ tử trong tông môn, cũng nguy hiểm hơn vài lần. Đương nhiên, tâm cảnh của đám tán tu cũng kiên nghị hơn đệ tử trong tông môn vài lần.
Một cái tên tuổi Thất Sát môn còn chưa ngăn được vợ chồng Mã Thiết, nhất là Đỗ Tam Nương vốn nóng tính, giờ thấy nhi tử bị đá đến mặt mũi bầm dập, nàng giận dữ nói: "Đệ tử Thất Sát môn đệ tử không ép mua ép bán ư? Ta thấy lời này ngươi nói ngược rồi, toàn bộ Tu Chân Giới Đại Phổ ai không biết đệ tử Thất Sát chuyên ỷ thế hiếp người! Hôm nay lão nương nói cho các ngươi biết tán tu chúng ta cũng không dễ bắt nạt đâu!"
Khí phách của Đỗ Tam Nương khiến một đám tán tu vây xem xung quanh hưởng ứng. Một số tán tu Luyện Khí kỳ giận dữ đầy mặt, hung ác nhìn chằm chằm vào hai người khỉ ốm.
Đúng như Đỗ tam nương nói, tán tu cũng không phải cừu non mặc người chém giết. Lúc cần đoàn kết, thậm chí tán tu có thể tự động tạo thành đoàn đội chống lại địch nhân.
Khỉ ốm nhận ra sắc mặt đám người chung quanh không đúng, trong lòng gã trầm xuống, nhưng áo tơi vào tay gã không nỡ trả lại. Mặt mũi không là gì, vấn đề là sáu, bảy mươi Linh thạch kia là đồ tốt đấy. Tu sĩ Luyện Khí kỳ vất vả một năm cũng chưa chắc thu được mười Linh thạch, lần này vô duyên cớ có thể đạt được vài chục Linh thạch, ai lại cam lòng nhả ra.
Đang lúc do dự, đột nhiên hai mắt khỉ ốm tỏa sáng. Gã thấy một đám tu sĩ đi ngang qua bên đường, cầm đầu là một nam một nữ, trong đó nam nhân mặt mũi âm nhu kia chính là Đại sư huynh nhất mạch của gã, là một trong tiểu Thất Sát – Vương Giáp.
"Đại sư huynh!"
"Vương sư huynh!"
Khỉ ốm và tráng hán tách đám người ra, lớn tiếng gọi tên, hai cái đầu vái chào sát đất như ngã đập đầu đến nơi, còn cố ý tình lộ vẻ tủi thân giống như bị người ta ức hiếp.
Bị đệ tử Thất Sát môn vây quanh khiến nam tử âm nhu dừng bước, từ trên cao quét mắt nhìn hai người, lạnh lùng hỏi: "Hầu Tam, làm sao vậy?"
Khỉ ốm tên Hầu Tam vội vàng đứng lên chỉ vợ chồng Mã Thiết, nói: "Đại sư huynh, hai người tán tu bọn chúng để một phàm nhân bán áo tơi Thanh Trúc, đứa bé kia bán ba mươi Linh thạch, chúng ta đưa Linh thạch xong chúng lại đòi một trăm hai mươi Linh thạch. Đây rõ ràng là ức hiếp huynh đệ chúng ta! Huynh nhìn xem, áo tơi rách nát như này không hề đáng giá trên một trăm hai mươi Linh thạch cấp thấp."
Vương Giáp không thèm nhìn đám áo tơi kia mà cười lạnh một tiếng với vợ chồng Mã Thiết. Mà nữ tử ăn mặc cực kỳ đẹp đẽ cạnh hắn thì quái thanh quái khí nói: "Một trăm hai mươi Linh thạch, chậc chậc, tán tu bây giờ đúng là có gan chào giá, sao không vào trong ba đại tông môn mà chém giết. Ta nhìn thì mười Linh thạch cũng không đáng."
Hầu Tam thấy nữ tử mở miệng, vội vàng vuốt ngựa nói: "Hàn sư tỷ nói đúng, hiện giờ trong mắt tán tu đều là Linh thạch, cũng không nhìn xem mình tu vi gì, đợi ba ngày sau bắt đầu cuộc chiến giành Linh mạch, dù chúng bán mười Linh thạch cũng không ai muốn."
Vị Hàn sư tỷ trong miệng Hầu Tam có địa vị tương tự Vương Giáp, cũng là một trong tiểu Thất Sát, tên là Hàn Dung. Nữ nhân này không chỉ cực kỳ nổi danh trong hàng đệ tử Thất Sát mà trong đám tu sĩ cấp thấp ở Đại Phổ cũng thanh danh vang dội, được xưng là Đào Diện Xà Tâm. Đừng thấy nàng ta quyến rũ đẹp đẽ, số lượng tu sĩ chết trong tay nàng ta cũng không ít.
Hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của Thất Sát môn xuất hiện, Mã Thiết và Đỗ Tam Nương lập tức mặt cắt không một giọt máu.
Họ có thể tranh luận lý lẽ với đám đệ tử Thất Sát cùng cấp, nhưng gặp phải hai trong tiểu Thất Sát, nửa câu họ cũng không dám nhiều lời. Chẳng may chọc giận đối phương, chỉ sợ ngày mai thi thể cả nhà ba người họ sẽ xuất hiện trên đất hoang ngoài trấn.
Đệ tử Thất Sát nổi danh ngang ngược trong Tu Chân Giới Đại Phổ, mà thanh danh tiểu Thất sát càng là ác mộng của đám tán tu.
Có chỗ dựa là cường giả trong tông môn, trong lòng Hầu Tam đã sớm nở hoa. Hai vị tiểu Thất sát sẽ không để ý một bộ áo tơi Thanh Trúc, hôm nay đã định Hầu Tam gã chiếm hời rồi.
Sau khi thổi phồng vài câu, Hầu Tam nghênh ngang đi tới gần Mã Thiết và Đỗ Tam Nương, duỗi chân đá Tiểu Cương sợ hãi rúc trong ngực mẫu thân, đắc ý vênh váo nói: "Tiểu vương bát đản, nhớ kỹ cho lão tử, cho dù buôn bán thuận lợi cũng đừng lật lọng ngay sau đó, đây là quy củ Tu chân giới chúng ta, loại phàm nhân ngu xuẩn như ngươi vẫn nên lăn về trồng trọt đi, đỡ cho mẹ ngươi mất mặt ở Tu Chân giới!"
Đối với lời chửi rủa của Hầu Tam, Mã Thiết siết chặt nắm đấm, Đỗ Tam Nương bị chọc tức đến cả người run lên, nhưng hai vợ chồng cũng không dám phát cáu. Đừng nói họ, ngay cả đám người vây xem lúc nhìn thấy Vương Giáp và Hàn Dung xuất hiện đã im lặng tản đi.
Danh tiếng tiểu Thất Sát ở Tu chân giới Đại Phổ, tán tu cảnh giới Trúc Cơ đều không ai dám trêu chọc, tán tu Luyện Khí kỳ càng không dám chọc, thậm chí đệ tử bình thường của ba đại tông môn cũng phải nhượng bộ. Nhưng sát tinh người khác không dám chọc trong mắt Bạch Dịch cũng không khác con sâu cái kiến.
Khi đám người đã tản ra, mà lúc Hầu Tam vừa mới chửi rủa xong, một cái chân đã im hơi lặng tiếng xuất hiện phía sau gã. Sau một khắc, dưới một tiếng kêu rên như tiếng giết heo, Hầu Tam trực tiếp bị Bạch Dịch đạp bay ba trượng