Trong nháy mắt bị Vương Giáp đập bay, Hàn Dung đã biết bản thân mình bị bán rẻ.
Tuy tiểu Thất Sát có thể hợp lực giết địch nhưng đối mặt với sống chết, tình đồng môn chẳng khác rác rưởi là bao.
Nếu có thể dùng đồng môn cản cường địch, chúng sẽ không do dự bán đứng đồng bản, bảo vệ tính mạng mình.
Trong lòng Hàn Dung vừa hận vừa thầm mắng bản thân sao không động thủ sớm.
Nếu người bị đánh bay là Vương Giáp, nàng ta cũng có thể chạy ra tìm đường sống được.
Đã bị đồng môn ám toán, Hàn Dung cũng không còn gì luyến lưu, lúc bay về phía Bạch Dịch đồng thời cũng toàn lực thúc giục phi kiếm.
Tiếc rằng thanh kiếm của nàng ta chỉ là Pháp khí cấp cao, vốn không đủ sức cản được độ chặt chém của loại Pháp khí cực phẩm như Tử Đằng Kiếm.
Một trận ma sát lóe lên, phi kiếm của Hàn Dung bị chém thành vài khúc, hai chân nàng ta cũng khó nắm mới đứng vững trên đất.
Đồng thời với đó, một mảnh kiếm gãy vừa lúc cắt qua mắt cá chân nàng ta.
Hơi lảo đảo về trước, rồi Hàn Dung ngã nhào xuống đất, khóe miệng tràn ra chút máu tươi.
Bạch Dịch đứng cách nàng ta chưa đầy một trượng, ở cự ly này, chắc chắn nàng ta sẽ phải chết.
Tử Đằng Kiếm đen như mực lơ lửng trước mặt, sắc mặt Hàn Dung thay đổi trong nháy mắt, quyết định thôi chống cự.
Hai người liên thủ cũng không phải đối thủ của Bạch Dịch, lúc này chẳng những Pháp khí cực phẩm của Hàn Dung đã tự bạo mà bản thân nàng ta cũng bị thương không nhẹ, cơ hồ không có khả năng chuyển bại thành thắng.
Ánh mắt Bạch Dịch lướt qua Hàn Dung, nhìn về phía Vương Giáp sắp biến mất trong rừng.
Đầu ngón tay hắn sẽ nhếch, chủ kiếm Tử Đằng Kiếm chém thẳng về phía Hàn Dung.
Hắn không định tha cho hai tên tiểu Thất Sát này, nếu chậm hơn chút, sợ rằng Vương Giáp sẽ thoát được.
"Đừng giết ta!"
Tiếng thét chói tai chứa đầy sự sợ hãi của Hàn Dung vang lên.
Bạch Dịch giật mình, Tử Đằng Kiếm kịp thời dừng trước trán Hàn Dung.
"Sao vậy, còn di ngôn gì à?" Bạch Dịch lãnh đạm nói: "Xem ra mạng của các ngươi không cứng bằng mạng ta rồi.
Nếu đã vậy thì tiểu Thất Sát các ngươi thành quỷ đi."
"Đừng!"
Hàn Dung run rẩy mặt mày.
Đột nhiên nàng ta kéo áo tơi xuống, ngay cả ngoại bào cũng cởi hết ra, chỉ giữa lại áo lót mỏng manh.
Đồng thời còn ném cả túi trữ vật ra, cố ý lấy cả hai đóa hoa Pháp khí bằng lụa trắng và giấy đều ném sạch.
Thấy đối phương ném hết những đồ bảo vệ tính mạng đi, Bạch Dịch tỏ vẻ khó hiểu.
"Ta không còn Pháp khí nữa, ngay cả túi trữ vật cũng không còn.
Ngươi tha cho ta đi, ta thề sau này sẽ không hại ngươi, chỉ cần người tha cho ta, bảo ta làm cái gì cũng được!"
Hàn Dung chỉ còn đồ lót trên người vô cùng sợ hãi cầu xin.
Dưới cần cổ trắng nõn của nàng ta là vùng da trắng muốt chói mắt.
Nàng ta nghẹn ngào nằm sấp dưới chân Bạch Dịch, kệ cho mưa máu xối toàn thân.
Nữ tử có dáng người xinh đẹp cộng với bộ dáng tội nghiệp ngươi muốn làm gì thì làm, rất nhanh, mưa máu xối cho cả người nàng ta ướt đẫm, hiện ra dáng người lung linh hấp dẫn.
Nơi mắt cá chân xanh nhạt không ngừng tràn ra máu tươi càng khiến sự mảnh mai của Hàn Dung thêm vạn phần thê thương, để ai thấy cảnh tượng này cũng sinh lòng trắc ẩn.
Thân là nữ tu Hàn Dung biết rõ một điều chí lý, nhiều khi nữ nhân bẩm sinh nhu nhược mới là phương pháp bảo vệ tánh mạng tốt nhất.
Ném sạch vũ khí, mục đích của Hàn Dung là loại bỏ sát tâm của Bạch Dịch, khi nãy bị đoạn kiếm gãy đâm mắt cá chân càng để lấy sự thương cảm của Bạch Dịch phục vụ cho tiết mục diễn xuất này.
Hơn nữa còn có dáng người lung linh không đủ quần áo, Hàn Dung tự tin, chỉ cần là nam tử thì sẽ sinh ra lòng trắc ẩn.
Quả nhiên sát khí trên phi kiếm ở đỉnh đầu dần biến mất.
Trong lòng Hàn Dung hân hoan, từ từ nâng khuôn mặt bị mưa máu xối lên, trong ánh mắt mê ly mang theo vạn phần ai oán.
Theo cái ngẩng đầu của Hàn Dung, móng tay trái của nàng ta cũng dần biến thành đỏ nhạt.
Móng tay đỏ, đại biểu cho ngưng tụ độc lực.
Tuy người không tấc sắt nhưng thân là một trong tiểu Thất Sát, Hàn Dung vẫn vô cùng nguy hiểm.
Chỉ cần móng tay kia của nàng ta đâm vào cơ thể Bạch Dịch, trừ khi hắn đạt tới cảnh giới Kim Đan, nếu không khó mà thoát khỏi cái chết.
Nữ tử yếu đuối như cừu non lại không phải kẻ yếu mặc người chém giết.
Bộ dáng khiến người thương tiếc chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi, chỉ cần tìm được cơ hội, đó chính là lúc Hàn Dung chuyển bại thành thắng.
Ngón tay khẽ nhếch, giống như run rẩy lúc sợ hãi.
Hàn Dung cố tạo ra biểu hiện giả dối giống y như thật.
Song khi nàng ta nâng mắt lên, thấy khóe môi Bạch Dịch lộ ra một nụ cười lạnh lùng chế giễu, Hàn Dung bỗng cảm giác toàn thân đều lạnh lẽo.
Sau một khắc, một sợi chỉ đen xẹt qua cần cổ trắng nõn của nàng ta.
Lăn lông lốc.
Trong tiếng đầu người rơi xuống đất, Bạch Dịch cất bước đi.
Hắn thu túi trữ vật của Hàn Dung vào, vung kiếm phá hủy mấy đóa hoa lụa trắng.
Vụn hoa bay tán loạn xuống thi thể nữ không đầu, rồi rất nhanh bị mưa máu nhuộm đỏ.
Trong màn mưa máu, khối Thanh Trúc thứ tư trên áo tơi lại phủ thêm một tầng màu máu, nhưng chủ nhân áo tơi như thể chưa phát hiện, dần dần biến mất trong màn mưa.
Xương trắng hồng nhan.
Trong mắt Bạch Dịch, ngoại hình của Hàn Dung không khác xương trắng là bao, lấy tâm trí vạn năm của hắn thì sao lại bị mánh lới này lừa gạt.
Có lẽ tu sĩ khác không đành lòng hủy diệt thân thể mê người kia, Tiêu Dao Tiên Quân lại khác.
Chỉ cần bước vào con đường tu tiên, giữa nam và nữ sẽ không có sự khác biệt, ông lão và thiếu niên càng không.
Thứ khác biệt duy nhất chỉ có cường giả, và kẻ yếu.
Vương Giáp đã chạy không còn tung tích.
Trong rừng mưa máu chầm chậm, bóng dáng Bạch Dịch dừng chân ở một gốc cây cổ thụ cao ngất.
Bạch Dịch tìm được hai miếng đá trong suốt phía sau cây này, sau đó vẻ mặt đăm chiêu.
Miếng đá trong suốt được gọi là Nham Thủy Tinh Dưỡng Mạch Sa, phần lớn loại tài liệu này xuất hiện ở khu vực trải đầy nham thạch, số nhỏ thì nằm dưới mặt đất hoặc ẩn trong cự nham, nhưng hai mảnh Nham Thủy Tinh này giống như bị người ta tiện tay nhét vào sau gốc cây vậy.
Quả nhiên có người cố tình để đám Nham Thủy Tinh trong Hóa Cảnh.
Thu lại tài liệu, Bạch Dịch trầm ngâm một chút rồi nhìn về nơi xa xa trải đầy dây leo.
Trong cảm giác của hẳn, nơi đó có khí tức vượt qua Trúc Cơ hậu kỳ lúc ẩn lúc hiện.
Có người đang xung kích Kim Đan!
Bước chân đan nhau, Bạch Dịch bước nhanh tới chỗ dây leo đó.
Lúc bước qua cây cổ thụ này, cả người hắn dần trở nên trong suốt.
Thi triển thuật Ẩn Thân, Bạch Dịch dần tới gần khu vực đầy dây leo.
Không tới hắn tới, trong linh thức đã xuất hiện hơn trăm đạo khí tức Trúc Cơ dao động.
Khí tức xung kích Kim Đan tới từ một khối cự nham phát ra ánh sáng tự nhiên.
Xác nhận có người xung kích Kim Đan, bước chân Bạch Dịch rời khỏi nơi này.
Gần trăm tên Tu Chân giả bảo vệ cự nham, phần lớn đều là nữ tu, hẳn là người Hàn Ngọc tông.
Nhưng tu sĩ đột phá cảnh giới bên trong lại không phải khí tức của Lữ Tịch Thần.
Xem ra trong Hàn Ngọc tông không phải chỉ có một mình Lữ Tịch Thần tiến cấp trong Hóa Cảnh.
Bạch Dịch nghĩ vậy, thu lại thuật Ẩn thân, bắt đầu tìm chỗ núp thích hợp.
Tu sĩ Trúc Cơ trong Hóa Cảnh không phải con số ít, nếu Bạch Dịch không thể đột phá Kim Đan, như vậy Thương Vân tông vốn có cơ hội xa vời càng khó thêm hi vọng.
Hôm nay mới là ngày đầu, đợi tới vài ngày cuối, đó mới là thời điểm hắn chém giết thật sự.
Kim Đan.
Chuyện quan trọng nhất với Bạch Dịch bây giờ là đột phá Kim Đan.
Địa thế trong rừng phức tạp hay biến đổi, chỗ vừa rồi còn có dây leo trải rộng, chớp mắt một cái đã xuất hiện rừng đá với đủ loại đá chồng chất.
Tầng hai Hóa Cảnh quả là có nhiều chỗ ẩn thân, nhưng đều không an toàn.
Bạch Dịch không có hơn trăm đồng môn bảo vệ, dù có đồng môn bảo vệ hắn cũng không tính dùng.
Nếu để các đồng môn khác thấy Linh mạch tinh túy của Thương Vân tông, chẳng phải Bạch Dịch thành đại địch Thương Vân sao?
Lúc vượt qua một cây cổ thụ, bước chân đang di chuyển nhanh của Bạch Dịch dừng lại.
Trong đôi mắt nhìn về phía cây cổ thụ đột nhiên hiện ra tia sáng lạnh.
---
=)))) Cảm giác ta dịch cho lão đọc ấy uranus13, cảm ơn lão vì đã không bỏ truyện.
Nếu thấy lệch pha chỗ Pháp khí hay tính chất gì đó lão nhắc hộ nha, lâu rồi không dịch huyền huyễn nên khả năng ta vẫn chưa tìm được cảm giác.