Dịch giả: archnguyen1984
Quay trở lại chỗ ở trong Thiên Lao, Bạch Dịch nâng một thanh trúc giống như cái chổi nhưng nhìn rất quái dị. Một đầu đâm đầy cành trúc bị khoan đầy lỗ, trong đó bôi trét một ít hồ dầu trơn dính, lúc cầm lên nhìn giống như một cái đuốc cỡ lớn.
Loại chổi này chỉ cần cho tí lửa vào là có thể bốc cháy phừng phừng, có thể dùng nó để đốt đám rêu bắt trên tường cao. Nó chính là công cụ mà Thương Vân Tông vẫn dùng để xử lý đám rêu xỉ trong Thiên Lao này.
Mang cây chổi kỳ quái theo, Bạch Dịch tìm chỗ có bó đuốc, đốt cây chổi sau đó bắt đầu dí lên vách tường dày đặc rêu xanh.
Nhiệm vụ chủ yếu của việc quét dọn Thiên Lao chính là xử lý đám rêu trên vách tường này. Nhờ có ngọn lửa từ cây chổi, việc này dễ dàng hơn không ít. Có điều, Thiên Lao quá rộng, phải cần ít nhất mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn toàn diệt trừ hết đám rêu ở khu vực phía Đông.
Bạch Dịch đưa cái chổi lên cao xuống thấp, đồng thời Linh khí nhàn nhạt theo cánh tay hắn quán chú vào cán chổi. Mỗi khi hắn đưa tay lên, hỏa diễm bốc ra rõ ràng mạnh lên không ít, nhiệt độ ít nhất cũng phải gấp đôi bình thường. Những nơi đầu chổi đi qua, mặt rêu đều trở nên khô héo rồi biến mất.
“Loại nhiệm vụ giúp tôi luyện Linh khí tuyệt hảo như thế này, chả lẽ không có ai nhìn ra hay sao?”
Vừa thanh tẩy đám rêu trên tường, Bạch Dịch vừa thấp giọng tự nói. “Tất cả đều chê bai nhiệm vụ này ban thưởng quá ít mà không biết rằng, làm việc ở chỗ này một tháng, thứ đạt được không chỉ có một khối đê giai Linh thạch mà chính là khả năng nâng cao cảm ngộ về việc vận chuyển Linh khí.”
Đem Linh khí thúc giục tới đầu ngọn lửa sẽ tạm thời làm tăng nhiệt độ đồng thời tiêu hao Linh khí. Trước kia, có nhiều đệ tử cũng dùng phương pháp này để tăng cường nhiệt độ hỏa diễm, sau đều vì ngại Linh khí tiêu hao quá nhanh mà bỏ qua, chỉ dùng ngọn lửa bình thường đốt đám rêu, cho rằng như vậy sẽ đỡ tốn sức hơn.
Quét dọn Thiên Lao là một trong những nhiệm vụ an toàn nhất của Chấp Sự Đường. Đã có rất nhiều đệ tử mới gia nhập nội môn chọn lựa nhiệm vụ này nhưng không có ai nhìn ra dụng ý thật sự đằng sau, cũng không có ai nhìn ra tác dụng chính thức khi sử dụng ngọn lửa từ cái chổi này.
Tu chân giả sử dụng Pháp Bảo, Pháp Khí, thi triển thần thông đạo pháp đều cần phải nắm giữ Linh khí một cách thuần thục. Tựa như vị Lưu Khê ở Tú Thủy Cư kia, vừa mới tu thành Hoán Lôi Thuật, không cẩn thận sẽ không khống chế được. Không có thời gian dài tập luyện thì không thể hoàn toàn nắm giữ. Không phải Hoán Lôi Thuật khó thi triển mà là lúc thi triển Hoán Lôi Thuật, Linh khí dị biến được thúc giục sẽ sinh ra chấn động kịch liệt khiến Lưu Khê không thể khống chế.
Cái chổi cùng ngọn lửa trong Thiên Lao có thể giúp tu chân giả nâng cao năng lực nắm giữ Linh khí. Một tháng thi hành nhiệm vụ cũng chính là một tháng hao phí Linh khí để tăng cường nhiệt độ hỏa diễm, qua đó tôi luyện khả năng vận chuyển Linh khí của mình.
Đáng tiếc là nội môn đệ tử của Thương Vân Tông không có ai nhìn ra dụng tâm sâu xa này. Tất cả còn tưởng rằng đây chỉ là một trong những nhiệm vụ thấp nhất, tổn hao thời gian, ban thưởng cực thấp mà thôi.
Lúc đầu, Bạch Dịch cũng cảm thấy thất vọng với tâm trí của đám môn nhân trong Thương Vân Tông. Hiện giờ cảnh giới của hắn tuy thấp kém nhưng kinh nghiệm tu chân vẫn còn, khả năng nắm giữ Linh khí đã quá thuần thục, không cần phải tận lực đi tôi luyện nữa.
Sau nửa ngày, Bạch Dịch đã xử lý hết một mảng lớn khu vực có bám rêu xanh. Nếu dùng toàn lực, không tới ba ngày, toàn bộ khu vực phía Đông của Thiên Lao sẽ được hắn dọn sạch.
Thời gian còn lại cả tháng nên Bạch Dịch cũng không vội vã. Lúc Linh khí trong cơ thể vừa tiêu hao hết, hắn liền dừng công việc, quay về chỗ ở.
Trên đường quay trở lại, Bạch Dịch đi qua một gian nhà giam vô cùng dơ bẩn, từ xa đã ngửi thấy mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn.
Từ từ đi qua gian nhà này, Bạch Dịch quét mắt nhìn. Từ trong góc tối của nhà giam có một bóng người quái dị, đầu tóc rối bù không rõ diện mạo, quần áo rách nát, toàn thân bất động không rõ còn sống hay đã chết.
Lúc gần bước qua quan buồng này thì Bạch Dịch ngừng lại, ánh mắt hiếu kỳ tập trung vào đồ vật màu đỏ thẫm cách người đó không xa.
Nơi này là Thiên Lao của một tông môn tu chân, tù phạm đã chết tất không được giữ lại. Người còn được ở đây nhất định là người còn sống.
Bạch Dịch không có hứng thú với quái nhân kia, nhưng đồ vật phía trước người hắn lại khiến Bạch Dịch chú ý. Khối đỏ thẫm kia nhìn rất dơ bẩn, người khác không nhìn ra được là vật gì. Bạch Dịch chỉ lướt qua là có thể thấy, đó chính là một khối huyết nhục!
Trong nhà giam làm gì có thức ăn sống? Càng không dễ xuất hiện một khối huyết nhục, nếu không phải là đồ trên chính người mình.
Quái nhân kia rõ ràng đã cắt thịt từ trên thân thể mình ra!
Bạch Dịch không để ý tới mùi hôi nồng nặc trong nhà giam. Đứng một hồi lâu, hắn phát hiện có một đoàn kiến đen có đầu lớn xắp thành hàng chỉnh tề đang bị miếng thịt ấy hấp dẫn.
Thấy miếng thịt thối hấp dẫn đám kiến đen lại gần, Bạch Dịch nhẹ gật đầu, thấp giọng khen. “Biện pháp tốt!”
Kiến có thể trừ độc, điều này thầy thuốc trong nhân gian đều biết, huống chi là tu chân giả. Bất quá, năng lực giải độc của kiến có hạn, đa phần đều dùng nó để ức chế độc lực phát tác.
Nghe Bạch Dịch nói nhỏ, quái nhân trong nhà giam hơi nhúc nhích, sau đó lại rơi vào trầm mặc không khác nào một kẻ đần độn.
Bạch Dịch mỉm cười, trong mắt ánh lên một tia thâm thúy sau đó cất bước rời đi.
Bạch Dịch xem ra trong cơ thể quái nhân kia nhất định tồn tại một độc lực đáng sợ. Hẳn là đã trúng độc lâu không hết, hiện giờ mới phải dùng cách cắt thịt để dẫn dụ đàn kiến tới, dùng khả năng ức chế độc tố yếu ớt của chúng để giảm bớt tác dụng của độc trong cơ thể.
Trở về chỗ ở không lâu sau thì trời tối. Không cho hắn kịp nghỉ ngơi, một tên thủ vệ ở Thiên Lao mang theo hộp cơm tới, bảo hắn đi phân phát cho đám tù phạm ở khu vực phía Đông.
Tù nhân trong Thiên Lao mỗi ngày đều được cung cấp một bữa tối. Ban ngày thức ăn được Đồng Linh mang tới, đến buổi tối, đám thủ vệ mới phân phát chúng cho đám tù phạm. Phía Đông đã có đệ tử tới nhận nhiệm vụ, thủ vệ của Thiên Lao tự nhiên sẽ không bỏ qua việc sử dụng nguồn lực này.
Nhận lấy phần cơm hộp, Bạch Dịch cười khổ một lúc. Xem ra, đệ tử nhận nhiệm vụ ở Thiên Lao này đều bị coi thường chẳng khác nào đám chuột, bị đám thủ vệ Thiên Lao khi dễ.
Khu vực phía Đông chỉ có mười tù phạm, thức ăn mỗi người chỉ là một chén canh suông, rau quả cũng chẳng có gì. Bạch Dịch không muốn phát sinh việc ngoài ý muốn, dứt khoát mang theo hộp cơm đám thủ vệ đưa cho mang đi phát cho đám tù phạm.
Vừa nhìn thấy đồ ăn, con mắt của đám tù phạm đều sáng lên. Vẻ khi dễ, coi thường lúc trước đã không còn nữa, thay vào đó là nụ cười làm lành, sợ người mới tới này không biết quy củ, bỏ qua bữa ăn duy nhất trong ngày của bọn chúng.
Đi qua mỗi nhà giam, Bạch Dịch hạ xuống một chén canh, sau đó tiếp tục đi về phái trước, cũng không để ý tới đám thủ phạm làm gì. Lúc đi tới trước buồng giam của quái nhân, hắn đặt chén canh trước cửa. Đang định rời đi thì từ trong bóng tối, một giọng khàn khàn cất lên. “Không thối sao?”
Quái nhân không hỏi thăm đồ ăn, mà chính là hỏi Bạch Dịch, vì hắn thấy khoảng cách từ chỗ Bạch Dịch tới nhà giam quá gần. Bình thường, đám thủ vệ tới đưa cơm đều để ở xa, sau đó dùng chân đá lại, chỉ hận không thể tránh càng xa buồng giam này càng tốt.
Đứng người lên, Bạch Dịch cười nhạt. “Hương hoa mật ngọt có thể mang tới cái chết, cây cỏ hôi thối lại có thể giải được bách độc. Nếu không thể ngửi được mùi thối thì còn nói gì tới chuyện tu chân, ngộ đạo!”