Dịch giả: archnguyen1984
“Thơm là đạo, thối cũng là đạo. Ha ha ha…”
Trong bống tối, quái nhân bỗng phát ra tiếng cười to, khàn khàn. Tiếng cười càng lúc càng lớn, vang vọng và dội lại vô số hồi âm trong địa lao trống trải này. Từ trong bóng tối, quái nhân thò bộ mặt trắng xám dơ bẩn ra, khen. “Hay cho một câu tu chân gì, ngộ đạo gì!”
Bạch Dịch bình tĩnh quan sát thân thể quái nhân đang hiện ra từ trong bóng tối. Hắn phát hiện thấy hai bắp chân đối phương đã khô quắt giống hai cái xương khô, trên mắt cá chân còn lưu lại vết máu đen kịt.
Khẽ lắc đầu, Bạch Dịch không nói gì. Hắn quay người chuẩn bị rời khỏi. Hắn đã thấy miếng thịt bị cắt ra lấy từ bắp chân đối phương. Nếu không phải thường xuyên làm vậy suốt một thời gian dài, bắp chân đối phương đã không trở thành giống như bây giờ, quái nhân này cũng không có bộ dáng như hiện tại. Có lẽ hắn đã phải hết sức cố gắng.
“Ô Chi Hoa, Cử Liên Thảo, ngươi biết hai loại Linh thảo ít gặp này?”
Lúc Bạch Dịch chuẩn bị rời đi, quái nhân khàn giọng hỏi. Trên khuôn mặt trắng xám bỗng hiện lên một tia khác lạ.
“Từ mấy cổ tịch, ta có hiểu được một ít.” Bạch Dịch dừng bước, bình tĩnh đáp.
Quái nhân cười hắc hắc, tiếp tục trầm giọng. “Ô Chi Hoa, Cử Liên Thảo, mỗi gốc cây của một trong hai loại Linh thảo này đều có thể đối lấy Pháp bảo chính thức. Nếu ngươi có thể lấy được hai loại thảo dược ấy, tốt nhất ngươi đừng bán đi mà nên giữ ở bên người, có lẽ sau này sẽ có tác dụng lớn."
Khóe miệng Bạch Dịch xuất hiện một nụ cười nhiều thâm ý. Hắn giữ thần sắc bình thản, nói “Tốt” một tiếng, sau đó bước tới buồng giam tiếp theo.
Thấy đối phương định cứ như vậy rời đi, cũng không hỏi hai loại Linh thảo trên có tác dụng quan trọng gì, quái nhân lập tức ngồi dậy, đẩy mái tóc rối bời che khuất khuôn mặt ra, tò mò hỏi. “Ngươi không muốn biết tác dụng của hai loại Linh thảo kia à?”
Bạch Dịch đã bước được mấy bước, thấy đối phương hỏi thăm thì quay đầu nói. “Đã nhận ra được, ta tất nhiên biết chúng có tác dụng gì. Nhưng không lấy được, biết cũng có tác dụng gì?”
Nghe thấy vậy, quái nhân cười xùy một tiếng. “Tưởng ngươi thông minh thế nào, hóa ra cũng chỉ là hạng phàm phu tục tử, khôn vặt mà thôi.”
Tia khác lạ trên khuôn mặt quái nhân biến dần, cầm bát cơm tù lên ăn vào một cách ngon lành. Hắn vừa ăn vừa nói. “Người không biết không có tội, nhưng đã biết chân tướng còn tự đại khinh thường thì chính là ngu muội.”
Lời hắn nói ra thật khó nghe, lại có ý chửi Bạch Dịch là đồ ngu xuẩn khi biết rõ tác dụng của hai loại Linh thảo kia nhưng làm bộ tự đại, giả vờ bỏ qua. Bạch Dịch tất nhiên là nhận ra ý tứ châm biếm trong lời nói của đối phương. Hắn không bước đi nữa mà quay lại trước cửa lao, nhìn chằm chằm vào quái nhân như hổ đói nhìn con mồi của mình, bình thản đáp. “Lấy hết múi, dùng độc nuôi dưỡng gan để trừ Ma niệm. Cây cỏ như ngọc, bình tâm tĩnh trí sẽ không sinh ra ngăn cách.”
Nói xong mấy lời quái dị, khẩu hình Bạch Dịch không khác gì Ma chướng nhưng lại không có thanh âm nào được phát ra.
Loảng xoảng!...
Bát cơm còn thừa lại ít cháo loãng đổ đầy đất. Một số con kiến đen khá lớn bò tới, sau khi nghe mấy lời thì lại xếp hàng bò đi. Xung quanh địa lao của Thương Vân Tông bâu đầy kiến đen nhưng chúng không hề có hứng thú với bát cháo, thứ chúng thích nhất chính là thịt thối.
“Ngươi…, làm sao ngươi biết?”
Khuôn mặt quái nhân tái nhợt như một tờ giấy trắng. Ánh mắt không thể nào tin được, hắn thì thào tự nói. “Không có khả năng, không thể nào! Trừ khi là cường giả cấp bậc Trưởng lão, đệ tử Thương Vân Tông tuyệt đối không thể biết công dụng chính thức của Ô Chi Hoa và Cử Liên Thảo.”
Công dụng tốt nhất của hai loại dược thảo này không phải là để luyện đan, mà để dùng áp chế Ma chướng sinh ra từ trong lòng tu chân giả.
Ma chướng là một tên gọi khác của Tâm Ma.
Quái nhân nhìn chằm chằm ra bên ngoài lao tù như vừa nghe được tin tức lẽ ra không thể nghe thấy, trên mặt hắn hiện ra một nụ cười yếu ớt. Sau một lúc lâu, hắn dựa thân thể vào vách tường đá, cười khổ nói. “Người giỏi còn có người giỏi hơn. Thì ra kẻ ngu muội chính là ta chứ không phải là ngươi.”
Trịnh trọng gật đầu với Bạch Dịch, quái nhân nói tiếp. “Dương Hải tới từ Đan Các xin được thụ giáo!”
“Là người của Đan Các?” Bạch Dịch cảm thấy nôn nao, hỏi lại. “Ngươi là sư huynh của Dương Nhất Phàm?”
“Dương Nhất Phàm? Ta không biết người này.” Quái nhân lắc đầu. “Ta bị giam ở Thiên Lao này đã hơn ba mươi năm. Những nhân vật ưu tú xuất hiện sau này ta đều không biết, càng không nhớ rõ ta đây đã là từng là người thủ đồ của Đan Các.”
“Ngươi là Đại sư huynh của Đan Các nhất mạch?”
Bạch Dịch cảm thấy hơi ngạc nhiên. Trong tông môn tu chân, thủ đồ của một mạch không phải chuyện đùa, tương lai rất có thể trở thành một vị tông sư, hoặc trở thành trưởng lão một phương. Hắn không nghĩ tới, một vị thủ đồ có cơ hội tiếp quản Đan Các trong Thương Vân Tông lại có bộ dạng tồi tệ như thế này.
Hắn không nhận ra được sự dao động của Linh khí từ người đối phương. Bạch Dịch hiếu kỳ hỏi. “Tu vi đã bị phế, một lần chịu phạt đã ba mươi năm. Rốt cuộc ngươi đã làm chuyện khi sư diệt tổ động trời gì?”
Quái nhân không trả lời, thần sắc cổ quái. Hắn lặng yên nhìn Bạch Dịch, hồi lâu mới hỏi lại bằng giọng trầm thấp. “Không đạt tới Trúc Cơ, chưa sinh ra Linh thức, sao ngươi có thể nhìn ra việc tu vi của ta đã bị phế?”
Bạch Dịch cười cười đáp. “Ta đoán thôi.”
“Đoán chuẩn lắm.” Quái nhân cổ quái cũng cười cười, không hỏi nhiều. Hắn thò tay vào trong ngực cả buổi, sau đó móc ra một tấm da thú gần như trong suốt vô cùng bẩn thỉu, trong hai mắt ánh lên một tia khác thường. “Nếu ngươi có thể nói ra đây là cái gì, ta sẽ cho ngươi biết ta đã từng khi sư diệt tổ như thế nào.”
Nhìn tấm da thú trong tay đối phương, hai mắt Bạch Dịch lóe lên một tia sắc nhọn. Trầm mặc hồi lâu, hắn mới nói. “Nếu ta có thể nhận ra được thứ này, ngươi sẽ làm gì?”
“Tốt lắm!” Quái nhân trả lời đầy thống khoái. “Bảo kiếm tặng anh hùng, chỉ cần ngươi biết nó sẽ thuộc về ngươi.”
“Dương huynh cư xử thật thống khoái.” Bạch Dịch ôm quyền đáp. “Bạch Dịch xin được cám ơn trước.”
“Ngươi cũng khá điên cuồng đấy.” Quái nhân cười vang. “Vừa liếc mắt nhìn đã nói cảm tạ, chẳng lẽ ngươi đã nhận ra thứ này?”
“Bách Diện Ngư Kiểm.” Bạch Dịch báo ra một tên gọi vô cùng cổ quái, sau đó vươn tay ra ý bảo đối phương trao cho hắn tấm da thú này.
Nghe thấy bốn chữ Bách Diện Ngư Kiểm, nét cười trên gương mặt Dương Hải vội ngưng lại, trong ánh mắt hắn lộ ra một tia sợ hãi từ tận đáy sâu. Cảm giác giật mình còn lớn hơn lúc Bạch Dịch nói ra công dụng của hai loại dược thảo kia.
“Tuy tu vi của ta đã bị phế cũng có thể nhìn sơ qua mà biết được ngươi không phải tu sĩ Trúc Cơ, chẳng lẽ ngươi đã ẩn tàng tu vi?” Quái nhân hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Ngươi không nhìn lầm. Tu vi của ta là Luyện Khí trung kỳ.” Bạch Dịch cười nhạt đáp. “Chỉ là có xem cổ tịch nhiều một chút, cho nên biết được những ghi chép về các loại tài liệu này.”
Thở ra một hơi nặng nề, quái nhân bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, mang tấm da thú đưa cho Bạch Dịch. “Ta chấp nhận thua cuộc, thứ này thuộc về ngươi.”
Nhận lấy tấm da thú, trong lòng Bạch Dịch rất vui vẻ. Mặc kệ vẻ ngoài dơ bẩn của nó, Bạch Dịch nhanh chóng cất đi.
Đây không phải khối da thú bình thường. Nó chính là da của Yêu thú cấp bốn “Bách Diện Ngư.”
Bách Diện Ngư là Yêu thú loài cá sống ở chỗ nước sâu, bình thường không hay nổi lên trên mặt nước. Nó vô cùng hiếm, cũng vô cùng hung mãnh. Loài quái ngư này có năng lực đặc biệt là khả năng thay đổi diện mạo, ngụy trang bản thân thành loài cá khác. Bình thường, tu chân giả nhìn thấy nó ở dưới đáy sông cũng không thể phát hiện ra được.
Dịch dung là năng lực kỳ lạ của Bách Diện Ngư. Nếu đem lột bỏ da của Bách Diện Ngư, chế tạo thành mặt nạ, có thể dùng nó để thay đổi khuôn mặt, tướng mạo tu chân giả trong chớp mắt.
Trong đám tu sĩ cũng có không ít người tinh thông thuật dịch dung (thay đổi dung mạo) này. Chỉ có điều, thuật này mà giở ra trước tu chân giả cao giai thì chẳng có ý nghĩa gì. Thông thường chỉ có tu chân giả cấp thấp mới sử dụng, vì tu chân giả có tu vi cao có thể dùng Linh thức cường đại phát hiện ra chân tướng một cách dễ dàng.
Lấy được Bách Diện Ngư Kiểm rồi, không phải Bạch Dịch muốn chế tạo ra một cái mặt nạ cho mình dịch dung khi cần thiết mà hắn còn có một mục đích quan trọng khác.