Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Dịch giả: archnguyen1984

Điều khiến Dương Hải khiếp sợ không chỉ có kiến chúa Minh Loa, còn có tu vi thấp kém của Bạch Dịch.

Cần biết rằng, việc thu phục Linh thú là việc tu sĩ Luyện Khí kỳ không thể làm được. Có thể mang theo bên mình một con Yêu thú chưa thuần phục, người này không điên thì nhất định phải có thủ đoạn kỳ dị nào đó.

Với kiến thức sâu rộng của Bạch Dịch, Dương Hải đã được chứng kiến và rất tán thưởng rồi. Giờ phát hiện ra đối phương còn mang theo người một con kiến chúa Minh Loa khiến Dương Hải không thể tỉnh táo bình thường được. Kiến chúa sinh ra kiến trắng này có tác dụng ức chế độc lực rất mạnh đối với độc trong cơ thể hắn. Nếu hắn có thể có được một con kiến chúa trong lao như thế này, kiếp sống lao ngục sẽ không còn phải lo bị độc tố tra tấn nữa. Thời điểm độc phát tác, hắn có thể dựa vào đám kiến để vượt qua nỗi thống khổ ấy.

Bạch Dịch chỉ gật đầu, không trả lời câu hỏi đầy kinh ngạc của Dương Hải.

Trong lao tù, Dương Hải thấy Bạch Dịch gật đầu xác nhận thì trở nên trầm mặc, không biết suy nghĩ gì. Sau một hồi lâu mới mở miệng, khàn giọng nói. “Tu vi của ta đã bị phế, Linh lực không còn nữa, không có cách nào khống chế một con kiến chúa Minh Loa. Dẫu có muốn cũng vô dụng. Ngươi cần phải cẩn thận. Loài vật này tuyệt không phải thứ lương thiện. Sơ sẩy một chút là sẽ phản lại ngươi ngay.”

Bạch Dịch suy nghĩ một chút mới đáp. “Nếu kiến chúa mất đi thần trí, sẽ không còn là vấn đề khó với Dương huynh nữa.”

“Không thể nào.” Dương Hải ngưng trọng đáp. “Đừng nói là ta và ngươi, dù tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng không có can đảm xóa đi thần trí của Yêu thú cấp một. Giết chết nó thì đơn giản, nhưng xóa đi thần trí lại rất khó khăn.”

Bạch Dịch khẽ gật đầu, không nói gì nhưng thần hồn đã cùng với bổn mạng Linh thú tương liên, ra lệnh cho bạch trùng lấy đi thần trí của kiến chúa Minh Loa.

Để lấy đi thần trí của Yêu thú cấp một, cần có Linh lực cường đại tạo thành uy áp vô hình chấn nhiếp, mang thần hồn đối phương đánh cho tan tác, chỉ để lại một thân thể vô thần. Tu chân giả đê giai quả thực rất khó làm được.

Bản thể của Chúc Long chính là dị chủng Hồng hoang, trời sinh ra đã có chân long huyết mạch. Uy áp của nó tự nhiên ẩn chứa Long uy, mà Long uy lại tạo thành lực chấn nhiếp khủng khiếp đối với Yêu thú cùng giai. Uy áp này vượt xa uy áp của tu chân giả. Chúc Long muốn làm biến mất thần trí của kiến chúa Minh Loa không phải là việc khó khăn.

Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, Chúc Hỏa vui mừng quá đỗi. Những ngày này, nó cùng kiến chúa ở một chỗ đã sớm không quen mắt. Hiện giờ thấy mình có thể độc chiếm chỗ ở thì giống như hung thần ác sát, tựa địa chủ hung hăng tới đòi thu tô khiến cho kiến chúa Minh Loa run rẩy mãi không thôi.

Trong loa xác, bạch trùng mang một đám Long uy nhàn nhạt bao phủ lấy kiến chúa. Không bao lâu sau, con kiến chúa vốn run rẩy đã trở nên vô thần, hiền lành nằm một bên không động đậy.

Cảm giác được Chúc Hỏa đã xóa đi thần trí của kiến chúa, Bạch Dịch vung tay lấy kiến chúa Minh Loa ra, đặt trong lao ngục của Dương Hải.

Thấy Bạch Dich quả thực lấy kiến chúa Minh Loa từ trong tay áo ra, Dương Hải phát run.

Hắn cũng đoán Bạch Dịch có khả năng mang theo một con kiến Minh Loa, lại cho rằng nhiều lắm cũng chỉ là một con kiến chết mà thôi. Từ trước tới giờ, hắn chưa từng nghe qua chuyện đệ tử Luyện Khí kỳ dám mang theo Yêu thú cấp một đi loạn bao giờ. Thế mà lúc này Bạch Dịch còn lấy ra một con kiến chúa còn sống.

Nhận thấy vẻ ngơ ngác của con kiến chúa Minh Loa, da đầu Dương Hải muốn phát nổ. Nếu là một con kiến chúa bình thường, đừng nói với tu vi hiện đã bị phế của hắn, dù là đệ tử Trúc Cơ kỳ gặp phải cũng bị nó nuốt hết.

Quan sát con kiến chúa một hồi, Dương Hải đã chắc chắn thần trí của nó bị xóa đi, trở thành một tảng thịt ngây ngốc. Từ nay về sau nó chỉ biết sinh đẻ ra đám kiến trắng mà không bao giờ có thể thu nập Linh khí, càng không thể đả thương người nữa.

Nắm con kiến chúa lên, Dương Hải lặng yên nhìn Bạch Dịch, cuối cùng gật đầu một cách nặng nề. Hắn mở giọng khàn khàn. “Ta đã chẳng khác nào người chết, giờ có con kiến chúa này chẳng khác nào lấy lại được nửa cái mạng. Nếu có thể một lần nữa thấy lại mặt trời, cái mạng nát của Dương Hải này sẽ là của ngươi.”

Một con kiến chúa đổi lấy nửa cái mạng, với người khác có thể không đáng, nhưng với người bị đan độc hành hạ hơn ba mươi năm qua như Dương Hải, con kiến chúa có thể sản sinh ra đám kiến trắng này còn muốn quý giá hơn.

Chỉ cần có kiến chúa, sau này hắn không cần phải chịu đau khổ kinh khủng như trước nữa. Tuy không thể trừ sạch đan độc nhưng những cơn đau mà nó mang đến có thể giảm hơn phân nửa.

“Dương huynh dùng Ẩn Thân Phù cứu ta một lần, chúng ta hòa nhau.” Bạch Dịch cười nhạt bảo. “Tuy Thiên Lao áp chế Linh khí nhưng dùng kinh nghiệm của Dương huynh, chỉ cần đan độc giảm bớt tác dụng, việc lại tu luyện ra Linh khí cũng không khó lắm.”

Dương Hải nghe xong lắc đầu cười. “Ta không thể quay lại làm một tu chân giả nữa rồi. Tuy Kim, Thổ hai hệ linh căn trong cơ thể vẫn còn nhưng kinh mạch toàn thân đã bị phá hủy quá mức, dù có thu nạp Linh khí cũng không giữ lại được, uổng phí khí lực mà thôi.”

Kinh mach để vận chuyển Linh khí đã bị phá hủy, cả đời này Dương Hải không cách nào tu luyện được nữa, hắn sẽ chẳng khác nào một phế nhân.

Trong cơ thể tu chân giả, kinh mạch nối liền thành một dải thông đạo hẹp dài. Linh khí thông qua những kinh mạch này vận chuyển tới Tử Phủ, cung cấp Linh lực. Nếu thân thể có thể hấp thu Linh khí mà không có kinh mạch để vận chuyển thì Tử Phủ không thể giữ được Linh khí.

“Lao ngục là Kim, gạch đá là Thổ. Nếu Dương huynh có được linh căn của hai hệ Kim, Thổ, sao không thử dung nạp Kim, Thổ chi khí, có lẽ có thể ngưng tụ Linh khí trong Tử Phủ.”

Bạch Dịch giữ thần sắc như thường nói, sau đó quay về chỗ ở của mình. Việc thu nạp Kim, Thổ chi khí vừa rồi nghe như thuận miệng mà nói ra, mới đầu Dương Hải cũng không quá để ý vì còn tập trung tinh thần vào con kiến chúa. Tới lúc nhốt con kiến ngây ngốc này vào một góc hẻo lánh của lao ngục rồi, Dương Hải mới ra câu nói sau cùng của Bạch Dịch.

“Kim, Thổ linh căn, thu nạp Kim, Thổ chi khí?”

Dương Hải hạ thấp giọng, tự nói với chính mình. Sau đó hai hàng lông mày nhíu chặt, dáng vẻ không hiểu. “Chẳng lẽ Linh căn có thể thay thế cho kinh mạch? Linh khí lẽ nào cũng chia ra ngũ hành? Thân thể phế nhân của ta vốn chỉ chờ chết, chẳng lẽ còn có thể hồi phục tu vi một lần nữa sao…”

Dương Hải nghi hoặc nghĩ tới những lời quái dị Bạch Dịch nói. Hắn chưa từng nghe qua Linh căn cũng có thể thay thế cho Linh khí, càng chưa nghe nói qua Linh khí cũng phân chia Ngũ hành. Đừng nói là hắn, ngay cả các bậc trưởng lão đạt tới Kim Đan cũng không biết tới thuyết pháp ly kỳ này.

Thực sự không phải Dương Hải ngu dốt, mà vì cảnh giới của hắn quá thấp, không tểh tiếp xúc được với một ít những kiến thức huyền ảo, cao thâm hơn của tu chân giới.

Linh căn có thể coi chính là một loại tiềm chất của tu chân giả, nhưng không đạt tới Nguyên Anh thì không ai biết được, Linh căn đúng là một kinh mạch cao cấp. Nó chẳng những có thể vận chuyển Linh khí mà còn có thể thu nạp, phân tán ngũ hành Linh khí trong thiên địa.

Linh khí là khí tức tinh thuần tới từ thiên địa, vốn chẳng phân biệt dược ngũ hành. Tuy vậy, một ít Linh khí ẩn trong thảm thực vật hoặc tài liệu lại có thể ẩn chứa ngũ hành. Năm dài tháng rộng qua đi, nó có cơ hội hình thành thuộc tính tương đồng với vật chủ ký sinh. Loại ngoại vật này được gọi là Linh khí ngũ hành. Có một số ít tu chân cường giả có thể sử dụng Linh khí ngũ hành này.

Bí ẩn loại này của tu chân giới, Bạch Dịch đương nhiên là biết nhưng hắn không thể tùy tiện nói ra. Để người khác biết hắn biết được những bí ẩn mà ngay cả các trưởng lão trong tông môn cũng không biết có thể mang tới những tại họa khôn lường.

Đối với Dương Hải này, Bạch Dịch xem ra đã nhận định đúng. Hắn có tâm vững như bàn thạch, còn lấy Ẩn Thân Phù cứu mình một lần mới giả bộ vô tình mà nói ra mấy câu. Dương Hải có thể cảm ngộ được không đành trông vào vận mệnh của hắn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui