Dịch giả: archnguyen1984
Trên phi kiếm, Bạch Dịch ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, kề sát người Nghê Thu Vũ, bộ dáng rất tự nhiên chẳng khác nào đang ốm một gốc cây liễu. Nghê Thu Vũ đang khống chế phi kiếm thì đỏ bừng mặt.
Cũng may, gió núi lạnh thổi táp vào mặt nên sức nóng tỏa ra từ gương mặt nàng mới giảm đi vài phần. Nàng cũng không tiện tỏ thái độ tức giận, chỉ trầm mặc không nói, ngự kiếm bay đi.
Bay được một lúc lâu, chợt nhớ tới điều gì, Nghê Thu Vũ nhìn thoáng qua hình dáng sơn mạch nói. “Ngươi và tên đệ tử chân truyền của Phù Diêu Phong kia đều có phi kiếm, sao không hợp lực công kích rễ cây Thực Nhân Hoa kia? Tuy tu vi các ngươi không cao, nhưng vẫn có cơ hội chém đứt gốc Yêu hoa ấy.”
Bạch Dịch khẽ giật mình, trong lòng tự nhủ nữ nhân quả nhiên thận trọng. Hắn hơi trầm ngâm nói. “Vị đệ tử kia sợ hãi quá, đừng nói là phi kiếm, cách ngưng tụ Linh khí như thế nào có lẽ cũng quên mất rồi. Chỉ còn một mình ta, làm gì có bổn sự đối phó với Yêu hoa ấy.”
“Tại sao ngươi lại không sợ?” Nghe Thu Vũ hơi quay đầu hỏi, làm lộ ra cái cổ trắng nõn.
“Từ nhỏ ta đã có lá gan lớn, chưa từng sợ qua cái gì.”
Bạch Dịch nói vậy làm nữ nhân phía trước quay đầu nhìn hắn. Một mùi hương thơm như u lan bay tới. Hắn mỉm cười, sảng khoái nói. “U hương của xử nữ như liên tự lan, không hoa nào sánh bằng, thật có thể ngạo tuyết nghênh hàn!”
“Hừ, ngươi còn nhỏ tuổi đã hiểu được ngâm thơ vịnh phú, cũng coi như có thiên phú. Nhưng những việc ấy chẳng có ích gì cho việc tu chân cả.” Nghe được Bạch Dịch ngâm nga ở phía sau, Nghê Thu Vũ cảm thấy tim đập mạnh một hồi, vội quay đầu đi chỗ khác, gỡ chút tóc rồi ra mới nói giọng oán trách.
“Chẳng lẽ phải khổ tu cả đời sao? Đám Khổ hành giả khổ tu cả đời, cầu mong thành đạo chẳng lẽ là nhờ thiên phú dị bẩm?” Bạch Dịch bình tĩnh nói.
“Miệng lưỡi của ngươi thật lợi hại.”
Nghe Thu Vũ không quay đầu lại, âm thanh hơi trầm xuống đáp. “Chờ khi ngươi trải qua vài lần hiểm cảnh, đem đạo tâm của ngươi mài nhẵn mới có thể tĩnh tâm tu luyện dược. Tu chân giả chúng ta và Khổ hành giả không hoàn toàn giống nhau. Đám Khổ hành giả vì một ý niệm trong đầu mà khổ tu ngày này qua năm khác, cuối cùng cũng không biết sẽ chết ở nơi nào. Cái tu chân giả chúng ta muốn chính là trở thành Chân Tiên, vĩnh sinh bất diệt…”
Vĩnh sinh bất diệt?
Bạch Dịch nhắc lại câu này trong lòng, cũng là mộng tưởng của đám sinh linh trong thiên hạ, ánh mắt hắn toát ra một tia lạnh lùng như một cái hồ tĩnh lặng.
Vĩnh sinh không có nghĩa là bất diệt.
Tán Tiên có thọ nguyên vô tận vẫn có thể chết đi, huống chi là những tu chân giả chịu đựng đau khổ để cầu Tiên đạo. Hầu như tất cả tu chân giả tu luyện tới cảnh giới cuối cùng cũng đều không chạy ra khỏi sự triệu hoán của Lục Đạo Luân Hồi, trở thành một hạt cát vãng sinh trong cả một dòng sông.
Tốc độ của phi kiếm cực nhanh, chỉ mất chưa tới nửa ngày đã tiến tới gần một khu vực sơn mạch cao lớn. Khi tiến vào giữa vùng núi non này là coi như đã chính thức vào tới khu trung tâm của Thái Hằng sơn mạch. Ở chỗ này, đệ tử chưa đạt tới cảnh giới Trúc Cơ hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đệ tử dù đạt tới Trúc Cơ cũng phải hết sức cẩn thận khi hành tẩu.
Dưới chân núi, Nghê Thu Vũ hạ phi kiếm xuống, chân mày cau lại, hơi có vẻ lo lắng nói. “Trên đường đi ta không phát hiện thấy tung tích của Yêu thú, ngươi ở vùng ven đây thăm dò một phen rồi phải lập tức trở về. Trên đường về chắc sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì. Ngươi phải nhớ lấy, không được tiến sâu hơn vào trong sơn mạch.”
Nhảy xuống khỏi phi kiếm, Bạch Dịch ôm quyền đáp. “Tạ ơn Thu Vũ sư tỷ, ta biết rồi.”
Nhìn thật sâu vào đôi mắt của thiếu niên đối diện, Nghe Thu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, ngự kiếm bay lên. Chẳng mấy chốc thân ảnh nàng đã biến mất ở giữa dãy núi.
Với tu vi Trúc Cơ trung kỳ, Nghe Thu Vũ không gặp khó khăn gì khi tiến hành rèn luyện ở Thái Hằng sơn mạch. Chỉ cần nàng không tiến vào ba đại hiểm địa thì rất ít gặp nguy hiểm. Yêu thú cấp hai bình thường tất nhiên không thể uy hiếp tới nàng được.
Bạch Dịch nhìn ngọn núi nguy nga phía trước, khóe miệng dần lộ ra một nụ cười lạnh. Hắn lấy tay sờ vào vết sẹo nhỏ đã đóng vảy trên cảnh tay.
“Pháp khí truy tung sao? Thứ ấy thật hiếm thấy.”
Giọng nói lạnh băng, Bạch Dịch quay đầu nhìn về khu rừng cổ mờ mịt phía sau lưng mà lẩm bẩm. “Dùng máu tỏa hồn, dùng hồn để truy thân Đúng là trước lúc lên đường Lũng Thiên Lý đã mượn một kiện bảo bối đặc thù của sư huynh hắn. Một kiếm trước khi xuất phát kia chính là để thu thập một giọt máu tươi của ta.”
Lũng Vô Nhai còn chưa kết Đan, không thể có được Pháp bảo. Loại bảo bối truy tung đó hẳn phải là Pháp khí. Nếu là Pháp khi cao giai thì phạm vi truy tung chắc chắn phải đạt tới trăm dặm…”
Vừa thầm thì, Bạch Dịch vừa suy đoán phương thức đối phương truy tìm tung tích của mình. Trải qua hơn một ngày di chuyển, hắn đã có thể đại khái nhận ra trong tay Lùng Thiên Lý nhất định có một loại Pháp khi truy tung, nếu đối phương dùng phương pháp khác thì không thể vô thanh vô tức như vậy được.
Bạch Dịch chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái như đang cười nhạo khu rừng cổ phía sau, như thể đang trêu ghẹo kẻ thù ở phía sau, sau đó hắn mới quayngười bước đi như vậy trèo lên núi. Thân ảnh hắn ngày cảng nhỏ, cuối cùng biến mất tại đỉnh núi.
Được Nghê Thu Vũ dùng phi kiếm mang đi hơn mười dặm, khoảng cách từ chỗ Bạch Dịch tới Táng Hồn Cốc chỉ còn không tới mười dặm nữa. Đứng trên đỉnh núi, Bạch Dịch cẩn thận xác định phương hướng. Sau khi tìm được phương vị đúng mới chạy vội xuống.
Chạy liên tục qua mấy tòa núi lớn, Bạch Dịch đã tiến vào một khe núi giữa hai tòa núi cao chính giữa khu vực. Nơi này tuy cách Táng Hồn Cốc không xa nhưng đường núi dốc đứng, tốc độ di chuyển chậm đi rất nhiều.
Trong hạp cốc u tĩnh nổi lên từng đám sương nhàn nhạt. Với tu vi của Bạch Dịch cũng không thể thấy rõ vật trong phạm vi ngoài ba trượng. Càng tiến sâu vào trong, bước chân hắn càng chậm lại, cuối cùng chỉ đi bộ bình thường.
Dù đang đi bộ nhưng bước chân Bạch Dịch vẫn rất nhanh nhẹn, chuôi đê giai Pháp khí được hắn xuất ra, lơ lửng trước người để mở đường.
Đi vào sâu bên trong Thái Hằng sơn mạch, Bạch Dịch sẽ không thể cẩu thả được. Hắn vô cùng cẩn thận, đồng thời dùng tâm niệm liên lạc với bạch trùng để Chúc Hỏa cảnh giác xung quanh.
Bạch trùng chỉ có tu vi của Yêu thú cấp một nhưng nặng lực cảm giác nguy hiểm bên ngoài mạnh hơn tu chân giả cùng cấp mấy lần. Nhất là với tính tình hèn mọn bỉ ổi của nó, nếu phát hiện ra có Yêu thú cường đại hơn, nó sẽ hô to gọi nhỏ cảnh báo.
Ngoài việc dùng tới bạch trùng, Bạch Dịch vẫn còn lo lắng tới nguy hiểm đến từ sau lưng.
Lũng Thiên Lý chỉ ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, không biết tới lúc nào sẽ ra tay làm loạn. Hôm nay thời cơ giết Lũng Thiên Lý còn chư tới. Đợi tới lúc đến được Tàng Hồn Cốc, Bạch Dịch sẽ không cho đối phương có cơ hội làm loạn.
Hạp cốc (khe núi) này không qua lớn, chưa đầy một canh giờ đã có thể đi ra ngoài. Trên đường đi Bạch Dịch không gặp Yêu thú nào. Sương mù trước mắt hắn ngày càng mờ nhạt.
Cửa ra gần ngay trước mắt, nhưng thần thái Bạch Dịch lại càng trở nên ngưng trọng. Tại thời điểm khoảng cách giữa hắn và cửa cốc còn chưa tới năm trượng, hắn bỗng cảm giác được có một cỗ Linh thức như ẩn như hiện chấn động.
“Hắc hắc hắc…”
Sau màn sương mù, một tràng cười lạnh lẽo vang lên. Cùng lúc đó, một đạo hàn quang xuyên phá màn sương đâm thẳng tới hậu tâm của Bạch Dịch.
Ngay lúc phát hiện ra Linh thức, Bạch Dịch đã điều động Linh khí, mộc kiếm lơ lửng trước người nhanh chóng vận chuyển ra sau lưng, trực tiếp nghênh đón đạo hàn mang ( ánh sáng lạnh lẽo) kia.
Rặc rặc!
Hai mũi kiếm đụng vào nhau, thanh mộc kiếm gẫy nát, phi kiếm của đối phương cũng bị ảnh hưởng chệch hướng qua sát người Bạch Dịch.
Một kích có thể phá vỡ Phi kiếm Lô thì chắc chắn phải là Pháp khi đạt đến trình độ trung giai. Bạch Dịch phát lực dưới chân, giống như cây cung dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng ra ngoài cốc.
“Cứ việc chạy đi, chạy nhanh chút nữa, nhanh thêm chút nữa!” Lũng Thiên Lý bước ra từ trong đám sương mù, trêu chọc nói. Hắn nhìn Bạch Dịch sắp chạy ra khỏi sơn cốc, vẫy tay thu hồi phi kiếm sau đó không nhanh không chậm đuổi theo.
Không thèm che giấu mục đích của mình nữa, Lũng Thiên Lý hô lớn. “Bạch Dịch, cảm giác trở thành con mồi cho người khác đi săn thế nào? Đừng vội, ngươi sẽ nhanh chóng cảm nhận được cái tu vị tuyệt vời kia. Đó chính là cảm giác sống không thể sống mà muốn chết cũng không xong. Ha ha ha…”
Lũng Thiên Lý bước đi thong thả, nhưng Linh lực đã được thúc giục, mỗi bước bước ra đều đi xa hơn một trượng, tốc độ không chậm.
Hắn đang đợi, đợi tới lúc Bạch Dịch chạy ra ngoài hạp cốc, hắn muốn chứng kiến một tia hy vọng trốn thoát cuối cùng của đối phương trước khi động thủ.
Chỉ có giết chết con mồi trong khi nó hy vọng vào một tia cuối cùng mới thật là tàn nhẫn!
Mặc kệ tiếng cười ngạo mạn của Lũng Thiên Lý, Bạch Dịch chạy nhanh ra ngoài hạp cốc. Lúc ấy bước chân của Lũng Thiên Lý mới nhanh hơn. Sau mấy hơi thở, hắn cũng bước ra bê ngoài. Nhưng ngay thời điểm hắn bấm pháp quyết định giết chết Bạch Dịch thì khuôn mặt to béo của hắn trở nên ngưng trọng rồi chuyển sang kinh ngạc.