Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Edit: Pthu
Tam Thập Lý Doanh Tử lấy họ Liên thì chỉ có một nhà bọn họ, nghe
giọng nói của người hỏi thăm, là tiểu cô nương tuổi còn rất trẻ. Tất cả
mọi người đều rất buồn bực, không biết sẽ là ai tới.

Liên Mạn Nhi từ trong cửa hàng đi ra ngoài, quả nhiên, đứng ở ngoài
cửa chính là một tiểu nha đầu, nhìn tuổi chắc cũng bằng nàng, ăn mặc rất là chỉnh tề, cách tiểu cô nương đó không xa, một cái xe ngựa xinh xắn
dừng lại. Trên màn xe ngựa thêu một chữ Tống.

“A, là Mạn Nhi cô nương. Trùng hợp như vậy. Mạn Nhi cô nương, ngươi
không nhận ra được ta không? Ta là nha đầu hầu hạ lão phu nhân của Tống
gia ở Huyện thành, ta kêu là Tiểu Hồng. Mạn Nhi cô nương, lần trước
ngươi đi Huyện thành, ta ở bên cạnh Lão phu nhân hầu hạ đó.” Tiểu nha
đầu kia thấy Liên Mạn Nhi đi ra, thì vui mừng, bận rộn hành lễ nói, “Tôn đại nương quản sự của chúng ta, được Lão phu nhân phân phó, tới nơi này thỉnh an người nhà của tam nương chúng ta.”

Liên Mạn Nhi đánh giá Tiểu Hồng mấy lần, nàng tựa như nhớ được ở Tống gia, bên cạnh Trầm lão phu nhân là có một nha hoàn như vậy. Nhìn y phục của nha đầu này đúng là người của Tống gia, còn có chiếc xe ngựa kia,
phu xe hình như cũng có chút quen mắt. Thật giống như lúc cái đó quản
gia Tống Phúc lần đầu tới Tam Thập Lý Doanh Tử, đánh xe đúng là người
phu xe này.

“Các ngươi không biết đường đi a? Vậy chờ ta nói với mẹ ta một tiếng, ta đưa các ngươi đi” Liên Mạn Nhi liền nói, sau đó lại quay đầu dặn dò
Liên Diệp Nhi, “Diệp Nhi, nhanh về nhà nói cho ông bà nội chúng ta,
Trầm lão phu nhân của Tống gia ở huyện thành, sai quản sự nương tử tới. ”

Liên Diệp Nhi đáp ứng một tiếng, liền hướng trong thôn chạy đi.

Liên Mạn Nhi quay người vào trong nhà, Liên Thủ Tín cùng Trương thị ở trong cửa hàng đã sớm nghe thấy Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Hồng nói chuyện.

“Tống gia bây giờ phái người đến làm gì?” Trương thị cùng Liên Thủ
Tín liếc nhau một cái, “Mạn Nhi, con dẫn người trở về trước đi. Một hồi
mẹ vào cha con cũng trở về.”

“Dạ.” Liên Mạn Nhi đáp xong, liền ra cửa hàng tìm Tiểu Hồng.

“Các ngươi đi theo ta đi.” Liên Mạn Nhi bảo Tiểu Hồng cứ ngồi xe
ngựa, nàng ở phía trước dẫn đường. Tiểu Hồng bảo Mạn Nhi cũng ngồi vào
trong xe ngựa.

“Mạn Nhi cô nương, xin ngồi trên xe đi. Nói cho chúng ta biết đi như
thế nào là được.” Tôn đại nương từ trong xe nhô đầu ra, hướng về phía
Liên Mạn Nhi nói.


Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền nói cho phu xe cần đi như thế nào, sau đó cùng Tiểu Hồng ngồi vào trong xe.

Trong buồng xe rất rộng rãi, ba người ngồi cũng không chật chội. Liên Mạn Nhi trước hướng Tôn đại nương nói đã vất vả rồi.

“Đại nương đoạn đường này cực khổ rồi. Lão phu nhân thân thể đã khỏe chưa?”

“Đa tạ cô nương hỏi thăm, Lão phu nhân thân thể rất tốt. Ở nhà thường nhắc tới cô nương, nói là muốn mời cô nương đi Huyện thành ở nhiều vài
ngày chơi một chút.” Tôn đại nương thân hình phúc hậu, gương mặt mặc dù
không cười, cũng tự nhiên có chứa mấy phần ý cười.

Liên Mạn Nhi cười cười. Chỉ đem điều này xem như là lời nói khách khí bình thường, cũng không cho rằng Trầm lão phu nhân thật sự đã nói để
cho nàng đi tới trong Huyện thành chơi.

“Lão phu nhân đối đãi chúng ta quá khách khí rồi. Hoa Nhi tỷ của cháu có khỏe không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.

“Tam thiếu phu nhân cũng khá tốt,” Tôn đại nương nói chuyện, hơi dừng một chút, “Chẳng qua nàng là phụ nữ có mang. Thường thường có chút
không thoải mái, lại nhớ lão gia cùng thái thái thân gia, không thể ở
Huyện thành, không thể thường đi lại….Nghe nói, qua lễ mừng năm mới này
thân gia thái tháithân thể có chút không được tốt?”

“Thân thể của Đại bá mẫu cháu?” Trong lòng Liên Mạn Nhi không khỏi khẽ động.

Cổ thị những ngày qua bị Chu thị sai đi làm việc. Người đều gầy một
vòng, cũng ầm ĩ qua một hai rồi trở bệnh, nhưng mà còn không có mời Lang trung. Đã được Chu thị làm cho “ Chữa xong rồi”

Là chuyện Cổ thị bị ức hiếp. Bị Liên Hoa Nhi biết rồi? Nhưng Liên Hoa Nhi là làm sao mà biết được? Kể từ khi dẫn theo một nhà Liên Thủ Nhân
trở về trong thôn, Liên Lão gia tử vẫn ngăn cấm bọn hắn, trừ Nhị Lang
đón dâu ngày đó đi trấn trên uống rượu, bình thường đều không cho bọn họ ra khỏi cửa Liên gia. Liên gia cùng Tống gia cũng không có tin tức qua
lại.

“….Đại bá mẫu ở Thượng phòng. Chúng cháu ở sương phòng, ở riêng rồi.
Bình thường cũng không ở chung một chỗ để ăn cơm. Đại bá mẫu không khỏe
sao? Sao cháu không biết? Có lẽ có chuyện xảy ra, cháu không có chú ý
nhiều.” Liên Mạn Nhi lập lờ nước đôi đáp lại.

Tôn đại nương ha ha cười hai tiếng.

“Vậy có lẽ là ta nghe lầm a…. Tam thiếu phu nhân nhớ Thân gia thái
thái, muốn mời thân gia thái thái đi Huyện thành ở mấy ngày, ha ha.”


Cứ vừa nói chuyện như vậy, đã đến cửa chính Liên gia.

Tưởng thị đi ra ngoài, đem Tôn đại nương cùng Tiểu Hồng đón vào. Liên Mạn Nhi thì đi theo phía sau, cũng tiến vào thượng phòng.

Phòng phía đông Thượng phòng, Liên lão gia tử, Chu thị, Liên Tú Nhi,
Liên Thủ Nhân cùng Liên Kế Tổ đều ở đây, duy chỉ có không thấy Cổ thị.
Hàn huyên một phen xong, Tôn đại nương chỉ nói là Trầm lão phu nhân sai nàng tới thỉnh an Liên lão gia tử, Chu thị còn có vợ chồng Liên Thủ
nhân, lập tức liền đem lễ vật mang đến lấy ra, hóa ra là nàng lần này
tới còn mang theo hậu lễ.

“Sao không thấythân gia thái thái?” Nói chuyện một hồi, Tôn đại nương liền hỏi.

“Nàng thân thể không khỏe lắm. ở phòng phía Tây nghỉ ngơi.” Chu thị liền nói.

“….Là chứng bệnh gì, có nặng lắm không? Tam thiếu phu nhân nhớ mẹ đẻ, cơm cũng ăn không vô, giấc ngủ cũng ngủ không được. Lúc đến Lão phu
nhân chúng ta phân phó, muốn cùng lão thái gia cùng lão thái thái thương lượng, có thể thỉnh thân gia thái thái đi Huyện thành ở vài ngày hay
không, cũng giúp đỡ Tam thiếu phu nhân chúng ta.” Tôn đại nương liền
nói.

“Nàng cũng không phải là chứng bệnh nặng gì…” Chu thị do dự, rồi
hướng Liên lão gia tử nhìn thoáng qua, “Ngươi trở về nói cùng Hoa Nhi,
mẹ nàng không có chuyện gì, để cho nàng đừng lo nghĩ, dưỡng thân thể
thật tốt, thay Tống gia khai chi tán diệp.”

“Lẽ ra Lão phu nhân các ngươi mở miệng, chúng ta không nên bác bỏ.”
Liên lão gia tử ho khan một tiếng, rồi tiếp lời, “Gia đình nông dân
chúng ta, cũng coi trọng lễ tiết. Xuất giá tòng phu, Hoa Nhi gả vào Tống gia, chính là con dâu của Tống gia, nên chiếu theo quy cũ làm dâu của
Tống gia. Ở Tống gia sẽ không thiếu người hầu hạ nàng. Cũng không có
khuê nữ nào gả ra ngoài, còn cả đời đem mẹ nàng mang theo bên người.
Chuyện này không phù hợp.”

“Trở về nói cùng Lão phu nhân các ngươi, Hoa Nhi đã là người của Tống gia, cần phải quy củ gì liền quy củ đó. Hoa Nhi nếu làm không đúng cái
gì, nên nói thì nói, nên phạt thì phạt, Liên gia chúng ta không nói lời
nào.” Cuối cùng, Liên lão gia tử hướng về Tôn đại nương nói.

“Lão thái gia nói có đạo lý, vậy nếu bây giờ ta trở về, thật không tiện nói rõ.” Tôn đại nương khó xử nói.


“Cha, nếu không thì, thì kêu mẹ nàng đi Huyện thành thăm Hoa Nhi, thăm một chút liền trở lại.” Liên Thủ Nhân liền nói.

Liên lão gia tử đập đập nõ điếu, quét nhìn Liên Thủ Nhân một cái.

Liên Thủ Nhân lập tức liền cúi đầu.

Bầu không khí trong phòng nhất thời có chút cứng ngắc.

“Vậy….” Tôn đại nương nhìn Liên Thủ Nhân, lại nhìn một chút Liên lão gia tử.

“Cứ theo lời của ta nói.” Liên lão gia tử nói.

Lần này, Liên Thủ Nhân không dám nói tiếp.

“Như vậy a, vậy không có cách nào khác, ta trở về liên y theo lời của Lão thái gia nói ra.” Tôn đại nương đành phải nói, lại hỏi, “….Ta có
thể thăm thân gia thái thái một chút được không?”

Chu thị suy nghĩ một chút, liền để cho Liên Tú Nhi đi gọi Cổ thị đến
bồi Tôn đại nương nói chuyện. Cổ thị đi theo Liên Tú Nhi tới đây, mấy
lần muốn cùng Tôn đại nương nói chuyện một mình, đều bị Chu thị làm cho
không có cơ hội, do đó chỉ có thể không mặn không nhạt nói chút ít việc
nhà. Chu thị còn kêu Tưởng thị, Triệu thị, Hà thị mấy người thu xếp nấu
cơm, muốn giữ Tôn đại nương lại ăn cơm.

Liên Mạn Nhi cầm trong tay hộp gỗ từ trong phòng phía Đông đi ra,
trong hộp gỗ là mấy cái lụa hoa, là Trầm lão phu nhân cố ý phân phó, đưa cho nàng cùng Liên Chi Nhi nhi.

Hóa ra là Tôn đại nương tới Tam Thập Lý Doanh Tử, là vì mời Cổ thị
vào thành đi chiếu cố Liên Hoa Nhi. Tôn đại nương nói là Trầm lão phu
nhân bảo, nhưng mà mấu chốt là Liên Hoa Nhi cũng ở giữa ảnh hưởng. Đáng
tiếc, bị Liên lão gia tử một mực cho cự tuyệt.

Chỉ là có một việc có chút kỳ lạ. Người phu xe kia phải biết đường
đến Liên gia chú, sao lại muốn Tiểu Hồng đi hỏi đường, lại đúng lúc mà
tìm được nàng như vậy. Liên Mạn Nhi còn nhớ lần trước đi Huyện thành,
lúc nói chuyện, hình như còn đề cập tới chuyện nhà nàng mở cửa hàng điểm tâm sáng.

Ngồi một chiếc xe ngựa đẹp như vậy, khách nhân đến từ huyện thành.
Hỏi đường lại hỏi người của Liên gia mình, người Liên gia tự nhiên sẽ
sai người thông báo trong nhà. Chính là người cùng thôn nhìn thấy, cũng
sẽ trước tiên đi nói cho Liên gia một tiếng. Liên Mạn Nhi không phải là
làm như vậy sao, nàng trước tiên để cho Liên Diệp Nhi trở về báo tin.
Tiếp đó lúc Tôn đại nương đến Liên gia, Chu thị sẽ nói Cổ thị “thân thể
không thoải mái” rồi.

Kỳ thật, Trầm lão phu nhân đối với chuyện đã xảy ra của Liên gia,

cũng đã biết đến đi. Nàng chắc cũng thật sự không muốn để cho Cổ thị đi
Huyện thành vào ở Tống gia.

Còn có Tôn đại nương lúc ở trên xe cùng nàng nói chuyện, nghe người
ta nói nói sau tết Cổ thị đã không khỏe, ở bên cạnh Chu thị cùng Liên
lão gia tử thế nhưng chút xíu cũng không nhắc đến. Đây là tại sao?

Tôn đại nương là muốn nói cho nàng biết, có người mật báo tin tức cho Hoa Nhi ở trong huyện thành. Sớm nói với nàng, là bởi vì lời như vậy,
sau khi tiến vào Liên gia, sẽ không có cơ hội nói nữa.

Trầm lão phu nhân thấp thoáng là đương gia của Tống gia, nếu không hi vọng Cổ thị đi, thì có rất nhiều biện pháp có thể cự tuyệt Liên Hoa
Nhi. Còn cố ý muốn đi một vòng lớn như vậy, có thể thấy được bà đối với
cái bụng của Liên Hoa Nhi rất coi trọng. Bởi vậy cũng phản ánh ra thủ
đoạn bà xử lý mọi chuyện : là ẩn nhẫn, hơn nữa còn mưu tính sâu xa.

Như vậy xem ra, Liên Hoa Nhi xa xa không phải là đối thủ của Trầm lão phu nhân.

Hi vọng Liên Hoa Nhi ít náo loạn một chút, tự cầu nhiều phúc a. Liên
Mạn Nhi nghĩ như vậy, liền từ Thượng phòng cất bước đi ra, vừa ngẩng đầu đãngây ngẩn cả người.

Cửa chính lại có một chiếc xe ngựa ngừng lại. Trương thị cùng Triệu
Tú Nga từ trên xe đi xuống. Ngay sau đó, chiếc xe ngựa kia quay người
rời đi.

Triệu Tú Nga làm sao lại tới, hơn nữa còn đi cùng Trương thị?

Trong lúc này, Triệu Tú Nga đã kéo Trương thị, từ cổng chính đi đến.
Trên mặt Triệu Tú Nga đều là cười mỉm, mà Trương thị ở bên cạnh nàng,
thật giống như có chút không được tự nhiên.

Trong thời gian chớp nhoáng, Liên Mạn Nhi đã đoán được là chuyện gì xảy ra rồi.

“Mẹ, con đang có việc tìm mẹ, mau tới đây.” Liên Mạn Nhi tiến ra đón, cũng không nhìn Triệu Tú Nga, mà kéo Trương thị lại, đem Trương thị kéo vào Tây Sương phòng.

Vào Tây Sương phòng, Trương thị lập tức đem cửa đóng lại, thở phào một cái.

“Mạn Nhi, nhờ có con thông minh.” Trương thị nói.

Trong sân, Triệu Tú Nga thấy Trương thị bị Liên Mạn Nhi lôi đi, chỉ
để lại nàng một mình, liền sững sờ một hồi, sau đó điều chỉnh một chút
biểu tình trên mặt, làm như không có chuyện gì lại như hướng Thượng
phòng đi tới.

“Mẹ, Triệu Tú Nga sao trở lại về rồi?” Trong Tây Sương phòng, Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.

“Con hỏi mẹ, mẹ làm sao biết a.” Trương thị có chút bối rối kể lại chuyện vừa xảy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận