Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

“Cha, việc này con vẫn luôn hỏi thăm.”
Liên Thủ Tín cũng tạm thời ngừng việc trong tay, “Nhưng còn chưa nghe
nói nhà ai muốn mời gia sư.”

“Cha bên này cũng không có tin tức.”
Liên lão gia tử xoành xoạch rút hai điếu thuốc lá, “Lão Tứ, con nhớ lưu
tâm một chút…Hơi xa nhà một chút cũng không sao.”

“Dạ, cha, con nhớ rồi, con nhất định sẽ hỏi thăm.” Liên Thủ Tín lên tiếng.

“Đại ca của con không biết làm việc nhà
nông. Nó đã đọc sách vài năm, tốt xấu gì cũng có chút kiến thức, làm gia sư cũng có thể nuôi sống người trong nhà.” Liên lão gia tử lại nói.

“Đợi năm nay đại ca qua tuổi khảo thí,
nếu khảo thí tốt, nói không chừng sẽ có người đến thỉnh huynh ấy làm
tiên sinh.” Liên Thủ Tín nói.

“Ừ.” Liên lão gia tử nhẹ gật đầu, khóe
miệng nhếch lên vui vẻ. Những lời nói này của Liên Thủ Tín, ông thích
nghe bởi vì ông đang ngóng trông ngày đó.

Sáu luống rau đã gieo xong, người một nhà lại quay sang trồng cây ớt ở bốn rãnh.

Đất đai bốn phía trong vườn rau đều được tận dụng, ở cạnh tường chuồng heo trồng một hàng bí đỏ, ở bên phía tây
của tường trồng một hàng bí đao. Bí đỏ cùng bí đao đều là cây dây leo,
quả rất lớn, phải mượn tường dựng giá đỡ, chúng mới có thể thuận lợi lớn lên, ra nhiều quả. Bên phía đông của tường trồng đậu cô-ve. Cây non của đậu cô- ve dài tới trình độ nhất định, cũng phải làm giàn cho chúng
leo, nhưng loại giá đỡ này không cần chắc chắn như trồng bí.

Vườn rau ở nhà cũ trồng xong rồi, người
một nhà lại bắt đầu chuẩn bị dụng cụ, đi trồng vườn rau bọn họ mới mở.
Liên Thủ Tín đi trước một chuyến, đem xe trâu đến, cả nhà đem mầm khoai
tây cùng các loại hạt giống của các loại rau khác, còn có xẻng, xà beng , thùng nước…các loại công cụ đều bỏ ở lên xe. Liên Thủ Tín đánh xe, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất ngồi trên xe, ba người đi về hướng cửa thôn.

Vì không đến vài bước chân nên Trương
thị, Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang không chịu ngồi xe, bọn hắn đau lòng
tiểu ngưu, sợ mệt chết nó.

Vườn rau mới mở này, ước chừng lớn gấp

ba lần vườn rau ở nhà cũ, muốn trồng cái gì, cả nhà cũng đã sớm thương
lượng tốt. Giống như lúc nãy, Liên Thủ Tín phụ trách cuốc luống rau, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Tiểu Thất ở phía sau, phụ trách trồng rau.

Đậu cô- ve và dưa leo chỉ có ba luống
rau, Trương thị cảm thấy không đủ cho cả nhà ăn nên làm thêm hai luống ở bên cạnh. Trồng sáu rãnh cà, lại trồng thêm rãnh cây ớt bên cạnh, bên
cạnh cây ớt trồng hẹ.

Trồng hẹ không cần làm luống rau, thậm
chí không cần cày rãnh, chỉ cần xới đất, sau đó tưới nước, đem củ hẹ vùi xuống đất, sau đó lấp lại là được. Hẹ là loại rau lâu năm, năm nay gieo xuống, đợi mùa thu, dùng xẻng đào lên, lưu lại rễ cây, đầu xuân sang
năm cây hẹ sẽ tự mình lớn lên.

Vườn rau trong hậu viện của Liên gia có một mảng lớn cây hẹ, hiện tại đã có cây hẹ non ló đầu ra rồi.

Trong lòng Trương thị nghĩ tới một mảng
rau hẹ lớn trong hậu viện, nếu so sánh thì mảng ở đây cũng bằng ở đó.
Ngoại trừ rau hẹ, diện tích trồng lớn nhất chính là khoai tây. Khoai tây có thể để lâu, có thể làm đồ ăn, cũng có thể làm lương thực, là chủng loại không thể thiếu trong vườn rau của người nông dân.

Có trâu cùng cày xới luống rau, Liên Thủ Tín tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Bên cạnh khoai tây, Liên Mạn Nhi định trồng cải trắng.

“Bây giờ có thể trồng cải trắng sao?” Liên Thủ Tín xoa xoa mồ hôi trên trán. Có chút không xác định hỏi.

Bình thường vào mùa xuân, mọi người sẽ
không trồng cải trắng mà phải đợi đến lúc đậu cô- ve và dưa leo lớn, đến mùa thu mới trồng cải trắng. Bởi vì thời gian sinh trưởng của cải trắng tương đối ngắn, hơn nữa so với các giống rau khác, cải trắng ưa rét
hơn. Với lại sau khi thu hoạch cải trắng xong đã gần đến mùa đông, người ta còn có thể tích trữ nó qua mùa đông.

“Con thấy chẳng có gì mà không được.” Liên Mạn Nhi nói.

“Cha sợ đến lúc đó nó phát triển không
tốt.” Liên Thủ Tín nói. Dù sao cũng là nông dân có kinh nghiệm, sau này sự thật chứng minh Liên Thủ Tín nói đúng. Lúc này gieo cải trắng, nó
trưởng thành ngay mùa nóng nhất trong năm, bên trong cải trắng nhiều
nước, ít chất xơ, đúng là không lớn được, không phải là loại cải trắng
dự trữ cho mùa đông mà bọn họ đã từng ăn.

“Vậy chúng ta trồng cải thìa được
không?” Liên Mạn Nhi lên tiếng, lúc này nàng còn chưa biết, thôn Tam
Thập không ăn cải thìa.”Dù sao cũng không nên lãng phí.”


“Vậy thì trồng a, dù sao chúng ta cũng có sẵn hạt giống.” Trương thị lên tiếng.

“Được, vậy thì trồng.” Liên Thủ Tín lại cúi người, tiếp tục tu xới luống rau.

Cải trắng cũng phải trồng trong luống
rau nhưng khác với dưa leo và đậu cô-ve là không cần phải đào hố, chỉ
cần đào hai cái rãnh nông là được. Nhưng phải chú ý đến chiều sâu của
rãnh, không thể quá sâu, nhưng phải sâu hơn một chút so với rãnh trồng
hẹ. Hạt cải trắng có thể gieo nhiều một chút, đợi mầm của cải trắng nhú
ra, thì sẽ nhổ bỏ mầm cải thừa.

Bình thường người nông dân sẽ đem mầm
cải dư thừa này cho heo hoặc cho gà vịt ăn. Không phải vì loại mầm cải
này không thể ăn, mà vì họ chỉ quen ăn loại cải trắng đã trưởng thành,
dùng để dự trữ cho mùa đông.

Bên cạnh cải trắng, Liên Mạn Nhi định
trồng cây cải dầu. Liên Mạn Nhi đã hỏi Thạch Oa Tử về phương pháp gieo
trồng cải dầu, cũng không khác mấy so với việc trồng cải trắng. Bất quá
cải dầu thì phải ăn lúc còn non, không thể để cho nó bị già, cho nên
không cần làm luống rau rộng như trồng cải trắng.

Gieo xong cải trắng cùng cải dầu, bọn họ lại tiếp tục trồng rau chân vịt…

Vườn rau xanh ở nhà cũ, cộng thêm vườn
rau mới mở này, bọn họ mất hết ba ngày mới xem như là hoàn thành. Vườn
rau xanh mới mở còn có chút đất trống, nhà cũ bên kia cũng có thể tận
dụng chút đất ở trong góc. Tuy mầm hướng dương đã nhú ra, nhưng khi
Trương thị xem xong, lại sợ về sau khi gieo xuống, nó sẽ khó nảy mầm, vì vậy Liên Mạn Nhi học theo cách ươm mầm thuốc lá sợi của Liên lão gia
tử, cũng đào một luống rau, đem hạt hướng dương và hạt giống cây dưa
hồng, cây đào nàng mới thu thập được gieo xuống. Phía trên của luống
rau, Liên Mạn Nhi cũng học Liên lão gia tử dùng mành cỏ để giữ ấm.

Qua vài ngày sau khi gieo hạt, cả luống
rau rậm rạp chằng chịt một đống mầm, chúng nó đang lớn dần lên, chờ thêm một hai ngày nữa là có thể đào những mầm cây này đem ra vườn rau
trồng.


Cả nhà vừa trồng xong vườn rau xanh,
Trương Thanh Sơn, Trương Khánh Niên vội vàng đánh xe ngựa đến tặng cho
họ một xe mầm cây ăn quả. Tuy nói là cây giống, nhưng cũng không nhỏ,
nhỏ nhất cũng đã ươm được một năm, lớn nhất không quá hai năm. Mỗi mầm
rễ cây đều kéo theo rất nhiều bùn đất, bởi vì vừa đào lên, liền trực
tiếp đưa tới, bùn đất vẫn còn ẩm ướt, Trương Thanh Sơn nói có như vậy
khi trồng xuống, cây mới dễ sinh trưởng.

Liên Mạn Nhi xem xét từng gốc cây giống
một, hỏi Trương Thanh Sơn những cây này là giống cây ăn quả nào. Cây ăn
quả còn chưa kết quả, nàng không nhận ra được cây gì với cây gì.

“Bảo mẹ cháu nói cho cháu biết!” Trương Thanh Sơn gọi Trương thị đến.

Liên Mạn Nhi không nhận biết được, nhưng Trương thị hẳn là có thể nhận ra, dù sao bà từ nhỏ cũng đã lớn lên tại rừng cây ăn quả.

Liên Mạn Nhi có chút không tin nhìn Trương thị.

“Nhìn cái gì mà nhìn, những cái này mẹ
đều biết.” Trương thị nói xong, liền chỉ vào từng gốc mầm cây ăn quả,
nói với Liên Mạn Nhi, cây này là lê, cây kia là sơn tra, bên cạnh kia là mận, hai cây thấp thấp kia chính là đào… , Liên Mạn Nhi tự đếm nhẩm một lần, tổng cộng có 30 cây non, sáu cây giống, ngoại trừ lê, sơn tra, mận cùng đào, còn có ba cây táo, bốn cây hạnh.

Trương Thanh Sơn thấy Trương thị nhận biết cây ăn quả một cách tinh tường như vậy, thoả mãn gật gật đầu.

“Những giống cây này đã chuẩn bị từ một
năm trước rồi…Đây đều là những thứ ta giúp các ngươi tìm khắp mọi nơi,
đều là những loại cây trồng tốt nhất, năm nay ta lại trồng riêng cho các ngươi một ít cây giống, sang năm vườn trái cây của chúng ta có cái gì
thì nhà của các ngươi cũng có cái đó.” Trương Thanh Sơn nói.

“Ông ngoại, ông nói phải giữ lời nha!” Liên Mạn Nhi lập tức lên tiếng.

“Đứa nhỏ này, con còn sợ ông ngoại con dụ dỗ con hay sao?” Trương thị sẳng giọng.

“Như vậy mới đúng!” Trương Thanh Sơn nở
nụ cười, thấy Liên Thủ Tín không ở đây, liền giảm thấp thanh âm, “Những
lời này trước kia ta chưa từng nói, mấy đứa nhỏ bị bà nội của chúng quản quá nghiêm khắc rồi. Hiện tại Mạn Nhi như vậy mới tốt, trưởng thành sẽ
thay đổi. Ở nhà, ta thường nói với mẹ con, làm sao có thể cai quan bọn
nhỏ giống như phạm nhân…Vậy không phải đều quản thành đần độn hết sao…
Nhờ các ngươi ra ở riêng, ba đứa trẻ đều trở nên linh hoạt hơn, nhìn hai người các ngươi cũng có tinh thần hơn.”

Trương thị không nói gì.


Trương Thanh Sơn thấy Liên Thủ Tín đi tới nên cũng dừng câu chuyện lại ở đây.

Sự lạc hậu đã ăn vào tận xương của
Trương Thanh Sơn. Ông thờ phụng và tuân theo những quy củ lạc hậu. Ví dụ như khuê nữ đã lập gia đình thì chính là người nhà chồng, ông không có
có quyền quản chuyện của khuê nữ. Nhà chồng muốn nàng thực hiện đúng
theo quy củ, mặc dù ông rất đau lòng nhưng ông lại không can thiệp vào.
Cháu ngoại trai, cháu ngoại gái lại càng thuộc về Liên gia, Liên gia có phương thức giáo dục của Liên gia, cho dù ông không đồng ý, nhưng cũng
không ngăn cản, không thể bắt Liên gia phải dùng phương thức của Trương gia.

Cổ đại rất coi trọng sự an phận thủ thường.

Bây giờ Trương thị đã ra ở riêng, thêm
chuyện lúc trước Trương thị bị hại đến nỗi phải sinh non, nếu không ông
cũng sẽ không nói những lời này.

Chuyện trồng cây không thể bị trì hoãn,
Trương Thanh Sơn cùng Trương Khánh Niên liền uống một hớp nước, rồi bắt
đầu làm việc. Liên Thủ Tín tìm hai người trong thôn tới giúp, ngay tại
khối đất đã chọn sẵn, mọi người dựa theo chỉ thị của Trương Thanh Sơn, đào hố, trồng cây.

Trương Thanh Sơn, Trương Khánh Niên,
Liên Thủ Tín, cộng thêm hai người thanh niên cường tráng mới đến, việc đào hố hoàn thành vô cùng nhanh chóng, nước lấy từ con sông ở gần đó,
không đến hai canh giờ đã trồng xong 30 cây mầm.

Trương Thanh Sơn lại truyền thụ thêm một ít kinh nghiệm cần chú ý khi chăm sóc cây giống, sau đo cùng với Trương Khánh Niên đi về. Mùa này, nhà bọn họ vừa có vườn trái cây, có ruộng
đồng, còn có thêm vườn rau, quá nhiều chuyện bề bộn.

Trời còn chưa sáng, cửa hàng ăn sáng còn chưa mở cửa, lão Hoàng đã vội vã đến ăn điểm tâm.

“Súp và những món khác, ta có ăn cũng
không kịp, trực tiếp cho ta mười cái bánh bao, ta vừa đi vừa ăn.” bộ
dáng của Lão Hoàng giống như sắp cháy nhà tới nơi.

Trương thị đang ở trong phòng bếp lấy
bánh bao cho lão Hoàng, Liên Thủ Tín ở bên ngoài hỏi lão Hoàng, “Chuyện
gì lại khẩn cấp như vậy, đến chén súp cũng không kịp uống?”

“Hôm nay cấp trên có người tới kiểm tra, nửa đêm hôm qua văn thư mới đến. Dù cho ta có ngủ cũng ngủ không ngon,
liền chạy đến nơi này, an bài sắp xếp mọi việc, nhầm lưu lại một chút ấn tượng tốt trong mắt cấp trên, nếu không mọi người đều sẽ bị mắng.” Lão
Hoàng nhận lấy bánh bao, bất chấp có thể bị phỏng, lập tức đút vào miệng một cái, còn lại liền nhét hết vào trong ngực, đi ra ngoài.

“Người nào đến a, Hoàng đại thúc?” Liên Mạn Nhi đang giúp đỡ bên trong cửa hàng nghe vậy liền hỏi.

“Người của phủ Trầm gia.” Lão Hoàng nói nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận