Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Liên Mạn Nhi nhìn xung quanh một chút, ngồi gần nàng có Liên Diệp
Nhi, Nhị Nha, hai chị em Xuân Ny, Xuân Yến, mấy tiểu cô nương khác hoặc
nói chuyện riêng, hoặc chạy đi hái hoa dại chơi, không chú ý tới các
nàng.

Nhị Nha là thân thích của Liên gia, Xuân Yến và Xuân Ny là láng giềng gần của Liên gia, rất nhiều chuyện của Liên gia, các nàng đều biết.

“Còn chưa quyết định.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng đáp.

Kể từ khi Liên Chi Nhi định hôn, Chu thị càng để tâm tới hôn sự của
Liên Tú Nhi, sốt ruột thả ra tin tức, đón người tới cửa mai mối. Liên
Thủ Nhân quyên giám sinh, không lâu nữa sẽ làm quan, cũng đã có người
tới cửa làm mối cho Liên Tú Nhi.

Việc hôn nhân của em gái người bây giờ là giám sinh, tương lai là
quan lão gia, của hồi môn phong phú, cô nương đang ở tuổi làm mai, mấy
thứ này gộp lại trong mắt người khác là điều kiện không tệ.

“Người ở Lưu gia thôn cũng không được sao?” Nhị Nha hỏi.

Hôm trước, bà mối Vương tới cửa, làm mai cho Liên Tú Nhi. Giới thiệu
một nhà giàu ở Lưu gia thôn, gia đình kia có hai trăm mẫu đất, nhà ở lớn như nhà của Liên gia, có ba con trai, bốn con gái. Làm mối cho Liên Tú
Nhi với con cả nhà đó, mười bảy tuổi, nghe nói tướng mạo, nhân phẩm đều
vô cùng tốt.

“Nhị di nãi của ngươi nói không được.” Liên Mạn Nhi lắc đầu nói.

Nhị di nãi của Nhị Nha chính là Chu thị. Gia đình này ở Lưu gia thôn
cuộc sống tương đối tốt, người trong nhà cũng trung thực. Liên lão gia
tử rất tán thành cửa hôn sự này, Liên Thủ Tín và Chu thị nghe nói cũng
cảm thấy rất tốt nhưng Chu thị lại không thích.

“Mẹ chồng quá trẻ, phía dưới còn có hai em trai, bốn em gái, nếu con
gái gả vào đó, phải làm trâu làm ngựa, hàng năm vất vả…. Của cải dù có
nhiều cũng chỉ là nông dân, dù sao vẫn phải ra đồng làm việc.”

Đây là lời Chu thị lén lút nói với Liên Tú Nhi, không cẩn thận bị Liên Mạn Nhi nghe thấy.

Khuê nữ nhà mình không muốn cho đi hầu hạ mẹ chồng, giúp đỡ em trai,
em gái nhà chồng. Con dâu cưới vào cửa lại muốn bắt chẹt, sai sử, làm
trâu làm ngựa cho nàng. Cũng không nghĩ tới con dâu của mình cũng là
khuê nữ nhà người ta.

Chậc chậc, lúc Liên Mạn Nhi nghe thấy cũng không khỏi lắc đầu, hai
tầng tiêu chuẩn của Chu thị khiến cho người khác không nói được lời nào.

“Nhị Nha, hôm qua không phải mẹ ngươi giới thiệu một người cho cô cô của ta sao?” Liên Mạn Nhi nói với Nhị Nha.

Ừ, mẹ ta trở về nói không được, cũng do Nhị di nãi không muốn.” Nhị Nha liền nói.

Mẹ của Nhị Nha chính là vợ của Ngô Ngọc Xương. Nàng giới thiệu với
Liên Tú Nhi một tú tài ở trấn trên. Tú tài này hai mươi tuổi, từng cưới
vợ một lần nhưng đã vợ đã mất cho nên định cưới thêm một người nữa. Tú
tài này có cha mẹ, tuổi đã trên năm mươi, phía trên còn có một anh một
chị, phía dưới có một em trai, một em gái. Anh chị và em trai đều đã kết hôn, cả nhà chỉ dựa vào vài mẫu đất cằn cỗi, còn cả tiền tú tài này bán chữ, dạy học mà sống.

Vợ Ngô Ngọc Xương làm mối người này, nói là tú tài mặc dù đã thành
hôn nhưng vợ trước không sinh con, Liên Tú Nhi gả qua cũng coi như vợ
chồng son, hơn nữa tú tài kia có tài văn chương, nhân phẩm cũng tốt, sau này rất dễ đỗ cao.

Liên lão gia tử cực kì thích cửa hôn sự này, Liên Thủ Tín và Trương
thị biết rồi cũng cảm thấy Liên Tú Nhi có thể gả cho tú tài cũng là trèo cao.

Nhưng Chu thị lại không vui, thiếu chút nữa làm mất mặt vợ Ngô Ngọc Xương.

“Tú Nhi nhà ta là hoàng hoa đại khuê nữ, đâu có gì không tốt mà phải
đi làm vợ kế cho ngươi ta? Hắn là tú tài thì sao? Con trai cả của ta còn là giám sinh cơ.” Tiễn vợ Ngô Ngọc Xương đi rồi, Chu thị lập tức nói.

Dĩ nhiên đây cũng không hoàn toàn là lý do Chu thị cự tuyệt cửa hôn sự này. Chu thị ghét bỏ bởi vì nhà tú tài kia nghèo.

“Một gia đình lớn, gần mười miệng ăn, vài mẫu đất kia có khả năng gì? Dựa vào tiền dạy học của hắn, chắc chắn cuộc sống trôi qua khó khăn,
hắn còn phải đọc sách, thi cử, không phải sẽ thiếu tiền sao? Tú Nhi ở
nhà dù cuộc sống không được tốt nhưng cũng không phải chịu khổ, việc gì
phải đi theo hắn chịu khổ. Cái gì mà sau này hắn đỗ cao, đi theo làm phu nhân, đó là ngày tháng năm nào? Tú tài cả đời thi không đậu thì sao?”

Mấy người tới mai mối đều bị Chu thị tìm đủ lý do từ chối. Mọi người
biết Liên Tú Nhi yêu cầu cao, người tới cửa làm mai cũng ít đi.

“Bà nội bọn nhỏ đây là muốn tìm người như thế nào cho Tú Nhi?” Trương thị thầm hỏi.

“Con thấy bà nội so sánh người tới với Ngô gia, muốn tìm nhà tốt hơn Ngô gia cho cô cô.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Mấy cửa hôn sự đều cự tuyệt, Liên Mạn Nhi liền nghĩ ra tiêu chuẩn Chu thị đặt ra cho Liên Tú Nhi. Gia cảnh phải giàu có, Liên Tú Nhi gả đi
không cần phải ra đồng làm việc, gia đình hoàn cảnh đơn giản. Đây là đối chiếu với điều kiện của Ngô gia, ngoài ra, Chu thị còn muốn thân phận
nhà đối phương phải cao một chút, nông dân không vào được mắt Chu thị.

“Bà nội con chính là kén cá chọn canh, người ta tới làm mai, vị tú
tài kia, cả gia đình ở Lưu gia thôn kia đều rất được. Đây là mượn vinh
quang của đại bá của con, nếu không người như vậy sẽ không muốn kết
thân.” Trương thị nói.

“Thanh danh kén cá chọn canh này truyền ra ngoài, người ta tới cửa
làm mối sẽ sợ bà nội bọn nhỏ. Vì chuyện này ông bọn nhỏ còn gay gắt với
bà bọn nhỏ rồi cơ.” Liên Thủ Tín nghe hai mẹ con nàng nói chuyện liền
chen lời.

“Bà nội bọn nhỏ còn có suy nghĩ khác.” Trương thị vừa nói chuyện vừa
chỉ về phía thị trấn Cẩm Dương, “Bà nội bọn nhỏ sớm đã viết thư cho bác
cả bọn nhỏ, muốn tìm nhà chồng ở thị trấn cho Tú Nhi.”

Trong lòng Chu thị hy vọng có thể tìm nhà chồng thật tốt cho Liên Tú
Nhi ở thị trấn, chuyện này Liên Mạn Nhi cũng không thể nói với Nhị Nha.

“Cô cô của ta tuổi cũng chưa lớn, từ từ lựa chọn, cũng không gấp gáp.” Liên Mạn Nhi nói với Nhị Nha.

“Cô cô của ngươi chưa nóng nảy nhưng ta thấy Nghiền Nhi thật gấp gáp rồi?” Nhị Nha che miệng cười nói.

“Cái gì?” Liên Mạn Nhi không hiểu.

“Không phải là từ lúc vừa hết tết Đoan Ngọ sao.” Xuân Yến cười nói,
“Nhị bá mẫu của ngươi dẫn Liên Nghiền Nhi đi lang thang tới vài nhà, ý
tứ là muốn làm mai cho Liên Nghiền Nhi. Nói là giống nhi Chi Nhi tỷ,
trước hết đính hôn, sau đó vài năm mới thành thân.”

Liên Mạn Nhi ồ một tiếng, vài ngày trước, có một lần vợ Xuân Trụ sang chơi, thần thần bí bí nói thầm với Trương thị một hồi lâu, chắc là nói
về chuyện này.

“Nghiền Nhi mới bao nhiêu tuổi, còn nhỏ hơn Mạn Nhi hai tháng cơ,
muốn kết hôn cũng quá sớm.” Sau khi vợ Xuân Trụ đi, Trương thị nói với
Liên Thủ Tín, “Hôm qua Nhị bá mẫu bọn nhỏ ngồi bên này hồi lâu, nói
Nghiền Nhi tốt như thế nào, chân bó rất đẹp, phải gả cho nhà giàu. Còn
hỏi Gia Hưng lễ tết tặng gì cho chúng ta, còn muốn xem qua một chút. Ta
thấy nàng chính là nhìn thấy thèm, muốn định hôn sự sớm cho Nghiền Nhi
để tam tiết cũng có con rể tới tặng lễ.”

“Ta nghe nói, Nhị bá và Nhị bá mẫu của ngươi nhìn trúng Hỉ Bảo nhà lão Kim.” Nhị Nha hạ giọng nói với Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi đang nhai lá chua Liên Diệp Nhi hái, nghe thấy lời này suýt nghẹn.

Mấy người Nhị Nha tuổi không hơn kém nàng là bao, trong lúc tỉnh tỉnh mê mê cũng đã chú ý tới đề tài này. Được rồi, ở niên đại này, người
nông dân ít có trò tiêu khiển, chuyện như vậy từ tám mươi tuổi tới tám
tuổi, không phân biệt nam nữ đều luôn là đề tài được chú ý nhất.

Liên Mạn Nhi nuốt nước lá chua vào bụng rồi mới hỏi Nhị Nha.

“Nhị Nha, ngươi nghe ai nói vậy? Chúng ta cũng chưa biết?”

“Cái đó là do cha Nghiền Nhi, chính là Nhị bá của ngươi tới tìm cha
ta, muốn cha ta tới nhà lão Kim hỏi thử.” Nhị Nhi chần chừ một chút rồi
nói.

“Vậy cha ngươi có đi không?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.

“Hình như là… không đi. Cha ta nói, ông nội ngươi khẳng định không đồng ý nhà lão Kim.” Nhị Nha liền nói.

Xem ra Ngô Ngọc Xương quả là người thông minh.

“Nhị Nha, đây là chuyện từ lúc nào? Ý ta là, Nhị bá của ta tìm cha
ngươi nói chuyện là mấy ngày gần đây sao?” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một
chút rồi hỏi.

“Qua nhiều ngày rồi, không phải là mấy ngày gần đây.” Nhị Nha liền nói.

Liên Mạn Nhi ồ một tiếng, nghĩ thầm, đó là chuyện trước khi Liên Thủ
Nhân quyên giám sinh, không biết hiện tại Liên Thủ Nghĩ có còn để ý nhà
lão Kim hay không.

Trong chút thời gian này, mấy tiểu cô nương chơi đùa ở một bên đều bu lại.

“Sao không thấy Chi Nhi tỷ xuống ruộng?” Cô nương bắt chuyện lúc đầu
lại hỏi. “Mạn Nhi, Chi Nhi tỷ đính hôn rồi sẽ không xuống ruộng nữa
sao?”

Mấy tiểu cô nương đều cười thành một đoàn, các nàng không phải cười
Liên Chi Nhi mà là do nói đến chuyện làm mai, lập gia đình, cảm giác vừa xấu hổ vừa tò mò.

“Tỷ của ta ở nhà thêu thùa may vá.” Liên Mạn Nhi liền nói, sau đó chỉ vào một cô nương tuổi hơi lớn mặc áo hoa nói, “Tiểu Mai, ta nghe nói mẹ ngươi định hôn cho ngươi rồi?”

Cô nương tên Tiểu Mai lập tức đỏ mặt, mấy cô nương khác đều vây
quanh, quấn lấy Tiểu Mai hỏi cái này cái kia, cười đùa không ngừng.

……

Về đến nhà, Liên Mạn Nhi kêu cục tác cục tác gọi gà nhà mình tới
trước mặt, ném mấy chuỗi châu chấu vào giữa bầy gà, để chúng nó tự đánh
chén. Sau đó nàng mới vào nhà.

Liên Chi Nhi đang ngồi trên giường gạch khâu giày, thấy nàng tiến vào liền chỉ vào ấm nước.

“Về rồi, khát không? Đã đun nước để nguội cho muội rồi, mau uống đi.” Liên Chi Nhi nói với Liên Mạn Nhi.

“Vâng.” Liên Mạn Nhi rót một chén nước, uống hết rồi lại rót một chén đưa cho Liên Chi Nhi.

“Tỷ, sáng nay trong nhà không có chuyện gì sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.

Liên Thủ Nhân quyên giám sinh, Tống gia tặng bạc, Liên Tú Nhi có
người tới cửa cầu hôn, những ngày qua Liên gia mưa thuận gió hòa, ngay
cả tần suất mắng chửi người của Chu thị cũng giảm xuống không ít. Triệu
Tú Nga cũng không động một chút lại khiêu khích Tưởng thị như trước,
Liên gia trôi qua cuộc sống yên bình hiếm thấy.

Trong nhà không có chuyện gì, Liên Mạn Nhi phải đi cửa hàng ăn sáng,
hạch toán rõ ràng tiền thu sáng nay, rồi tới bờ sông, kênh đào đã gần
xong, Liên Thủ Tín đang dẫn người kết thúc công việc.

Ăn cơm trưa ở cửa hàng ăn sáng, Liên Mạn Nhi trở về nhà cũ, vừa vào
đầu thôn thì thấy mây đen kéo đến, tiếng sấm ùng ùng dậy vang.

Trời sắp mưa, Liên Mạn Nhi nhấc chân muốn chạy lại bị người cản đường.

“Liên Mạn Nhi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui