Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Edit: Leticia
Hộ nông dân việc giải trí vốn rất thưa thớt, đại đa số mọi người đều
ưa thích tụ tập tham gia náo nhiệt. Cách ngày mùa thu hoạch còn có một
đoạn thời gian, hiện tại mọi người cũng nhàn rỗi, Liên Mạn Nhi tạo động
tĩnh này, cơ hồ là trong nháy mắt, cửa lớn Liên gia đã bị rất nhiều
người vây quanh rồi.

Hai quả pháo nổ xong, Liên Mạn Nhi nhìn xung quanh, cảm thấy người
tới không sai biệt lắm, liền đem nồi sắt buông ra không gõ nữa, đồng
thời đưa mắt liếc Liên Diệp Nhi một cái.

Liên Diệp Nhi liền bịch một tiếng hướng về mọi người quỳ xuống, còn
chưa mở miệng, thì nước mắt lã chã từ trong hốc mắt rơi xuống. Hành động này không phải là diễn trò, mà là kìm nén, ủy khuất quá lâu.

“Ai ôi!!!, đây là gõ nồi đốt pháo, ta còn tưởng có việc gì vui chứ? Này, này, chuyện là như thế nào?”

“Đây không phải là Diệp Nhi đấy ư, ngươi quỳ là muốn làm gì?”

“Đầu Liên Diệp Nhi bị làm sao, thế nào mà phải băng bó rồi hả?”

“Chuyện này mà còn phải hỏi, mắt ngươi dùng để làm gì vậy, không phát hiện bị rướm máu sao?”

“Diệp Nhi, có lời gì muốn nói thì hảo hảo nói, ngươi làm như vậy, đại thẩm nhìn mà lòng cũng chua xót.”

“Các thúc thúc, thẩm, đại bá, đại nương, Diệp nhi muốn nói ra suy
nghĩ của mình. Nhưng cũng không phải là chuyện xấu gì.” Liên Mạn Nhi
nói.

Cái trán của Liên Diệp Nhi vẫn còn rướm máu, quỳ gối khóc thành cái
dạng kia, những lời này của Liên Mạn Nhi căn bản là không có người tin
tưởng.

“Nội và ông nội của cháu muốn dẫn Nhị bá đi theo Đại bá bọn họ cùng
đi làm quan, sắp có những ngày tốt lành rồi. Liền đem nhà của cháu phân
ra ở riêng, ban nãy vừa mới phân ra xong.” Liên Diệp Nhi nói nghẹn ngào, “Những người chứng kiến cho nhà cháu vừa rời khỏi, bà nội, Đại bá cùng
Nhị bá của cháu hướng chúng cháu đòi bốn trăm lượng bạc.”

Liên Diệp Nhi nói tựa hồ có chút hơi quá. Nói thí dụ như ở riêng là
bọn hắn ba người dập đầu cầu xin được đấy, nói thí dụ như, mở miệng
hướng bọn hắn đòi tiền chính là Chu thị, Liên Thủ Nhân trốn ra ngoài
rồi, mà Liên Thủ Nghĩa tuy ở đây, cũng không có mở miệng.

Nhưng nhà Liên Diệp Nhi tại sao phải ở riêng. Còn không phải bị buộc
à. Chu thị còn hướng bọn hắn đòi tiền, cũng tuyệt không phải là chủ ý
của một mình Chu thị. Liên Diệp Nhi nói như vậy, cũng không có oan uổng

ai.

Chính là nói như vậy mới đúng!

Liên Diệp Nhi một nhà ra ở riêng đã có người ở trong thôn chứng minh
cho rồi. Nghe được Liên Diệp Nhi nói bốn trăm lượng bạc, thì có người
lên tiếng kinh hô.

Hộ nông dân ở trong ruộng kiếm ăn, tiền bạc không phải dễ kiếm như
vậy đâu. Đừng nói bốn trăm lượng bạc, bốn mươi lượng đã có mấy người
được nhìn qua. Bốn trăm lượng, có người cả đời cũng chưa chắc có thể
kiếm được.

Liên Thủ Nhân đi làm quan kiếm được nhiều tiền, là hưởng đại phúc.
Trước khi đi, còn muốn vơ vét của các huynh đệ dựa vào trồng trọt mà
sống đến lật trời rồi.

Sự tình của Liên gia, mặc dù trong nhà không nói ra, nhưng người
trong thôn hoặc nhiều hoặc ít cũng biết một ít, chỉ là Liên Thủ Nhân lúc trước là tú tài, còn trèo cao tới cửa hôn nhân tốt, hôm nay Liên Thủ
Nhân lại làm quan, mọi người biểu hiện ra ai cũng không muốn bàn luận.
Ngoài miệng không nói, nhưng trong nội tâm ai cũng rõ.

“Ai nha, Diệp Nhi bị bốn trăm lượng dọa cho sợ choáng váng.” Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nói, “Bà nội hướng về phía chúng cháu đòi tiền. Số tiền
này gồm điền sản năm nay thu hoạch được. Ba phòng của ông bà nội, Đại
bá, Nhị bá có 18 mẫu đất cùng với việc trồng và thu hoạch hoa màu trong
ba năm, còn có vườn ở hậu viện cũng được trồng rau trong ba năm, đúng
rồi, còn có những con gà và vài con heo trong chuồng tất cả tổng cộng
bán bốn trăm lượng.”

“Cháu tuổi còn nhỏ, không tính toán được. Bà nội cháu nói, giá tiền
vẫn còn rất rẻ đấy. Đã khiến chúng ta được lợi.” Liên Mạn Nhi lại nói
tiếp.

“Bốn trăm lượng bạc bán chúng cháu cũng gom góp không đủ, Mạn Nhi tỷ
lần trước, người ta còn muốn mạng của tỷ ấy đấy. Hiện tại đi đâu tìm
chuyện tốt như vậy. Chúng cháu cũng không trồng được nhiều vườn và
ruộng. Nội liền mắng cha cháu cùng Tứ thúc, nói chúng cháu đều là đồ bất hiếu. Nội quỳ xuống cho cha cùng Tứ thúc cháu, gọi hai người họ là đại
gia.” Liên Diệp Nhi khóc nói.”Mắt nhìn thấy cha cháu cùng Tứ thúc không có mặt mũi sống rồi, cầu các đại thúc, đại thẩm, đại bá, đại nương
giúp một việc a.”

Liên Diệp Nhi nói xong lại muốn dập đầu nữa.

“Diệp Nhi, muội không muốn sống nữa sao, muội mới vừa rồi còn không
dập đầu đủ sao, lại dập đầu nữa đầu muội không phải bị vỡ làm đôi sao?”

Liên Mạn Nhi vội vàng đi lên, lôi kéo Liên Diệp Nhi không cho nàng dập
đầu, sau đó quay đầu lại hô Triệu thị, “Tam thẩm, thẩm tới giúp cháu
khuyên nhủ Diệp Nhi a. Mặc kệ khó khăn thế, chúng ta đều tìm được cách
sống sót a. Bằng không, để cho người khác biết, Đại bá muốn đi nhậm
chức, trong nhà có người dập đầu chết, người ta không biết, sẽ nghĩ đây
là do Đại bá bức hay sao?”

Triệu thị vốn đứng sững sờ ở cửa, nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, mới
tỉnh ngộ lại. Nàng chạy chậm lại, bịch một tiếng quỳ gối bên cạnh Liên
Diệp Nhi, ôm Liên Diệp Nhi, không tiếng động khóc lên.

Trán của hai mẹ con được băng lại bằng gạc, trên đấy đang có máu chảy ra, tình cảnh này quả thật làm cho lòng người chua xót rơi lệ.

“Đây là làm bậy a, đều là ruột thịt, thế nào lại hung ác như vậy,
quyết tâm làm như thế a.” Có người nhiệt tình, tâm địa mềm liền rơi nước mắt theo.

“Vợ lão Tam của Liên gia mệnh thật khổ, phải ngậm đắng nuốt cay để sống.”

“Lão thái thái của Liên gia thì hay mắng chửi người rồi. Vợ lão Tam
chịu ủy khuất nhiều. Còn có vợ lão Tứ nhà họ nữa, cũng chịu không ít
khổ, lần trước nhặt được một cái mạng từ tay Diêm Vương. Hiện tại cũng ở riêng rồi, thời gian qua cũng sống khá giả hơn, bây giờ cũng là chủ
một gia đình, có nhi có nữ, có thể diện rồi, vậy mà còn thường xuyên cho gọi về mắng chửi như cừu nhân. Nàng có cái gì mà luôn bị nhìn không
thuận mắt, luôn mắc lỗi sai.”

“Chuyện lần trước của Liên Mạn Nhi muốn chết là sao, có chuyện quan trọng như vậy à?”

“Ngươi không biết rồi? Chuyện này nên nói nhỏ thôi”

Đại môn Liên gia người tụ họp càng ngày càng nhiều, không đủ chỗ
đứng, đã có người leo lên chỗ bó củi, cũng có người leo lên tường, cũng
có người lách thế nào cũng không tiến vào được, dứt khoát leo cây từ
trên cao nhìn xuống, để xem cho rõ, cũng có người ở cửa lớn thấy cửa đều được mở ra Trương thị đứng ở cửa ra vào, dứt khoát chen vào qua cửa,
đứng chen nhau ở cả nửa sân nhỏ.

Tiếng mắng cùng tiếng khóc của Chu thị từ phòng trên truyền ra, nghe thanh âm kia giống như là muốn tìm cái chết.

Hiển nhiên, Chu thị đúng lúc này đã biết chuyện phát sinh bên ngoài, nên thẹn quá hoá giận rồi.

Nhưng không có người nào đi ra ngăn cản Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi.

Trong lòng Liên Mạn Nhi hiểu rõ, nhất định không phải bọn hắn không

muốn đi ra ngăn cản, mà là không tiện đi ra ngăn cản. Có thể đi ra
ngăn cản chỉ có một mình Liên lão gia tử. Ước chừng thời gian, Liên lão
gia tử cũng sắp tới rồi, có điều gì muốn nói, phải tranh thủ thời gian
nói cho rõ ràng.

“… Vì cứu cha cùng Tam bá cháu, thỉnh mọi người giúp đỡ một tay.”
Liên Mạn Nhi lớn tiếng nói, “Mười tám mẫu đất, trồng trong ba năm, vườn
sau nhà cũng trồng rau trong ba năm. Gà trong chuồng gà, heo trong
chuồng, mọi người ai chịu mua, xin mời ra giá tiền. Nhà cháu khi ở riêng được sáu mẫu đất, hai gian phòng, vườn rau xanh, bên tay phải cũng bán, còn có phần của nhà Tam bá gồm phòng ở cùng vườn rau, cũng bán, mọi
người xin ra một cái giá tiền a.”

Đúng lúc này, đã loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân của Liên lão gia tử đi tới.

“Những thứ này, cháu không biết có thể bán được bốn trăm lượng hay
không, bán được bao nhiêu tiền thì lấy bấy nhiều, còn thiếu, chúng cháu
bán cửa hàng, không đủ nữa, chúng cháu bán người.” Nói đến bán người.
Liên Mạn Nhi nhớ tới đoạn thời gian nàng vừa tới, lo lắng bị bán, ngày
đêm thấp thỏm không yên. Bất giác cũng thương tâm khóc lên.

Trương thị, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều đi tới, mẫu tử mấy người ôm
đầu khóc rống. Cộng thêm Liên Diệp Nhi cùng Triệu thị, còn có vài người
vây xem cũng đạng gạt lệ, tiếng khóc từ đại môn Liên gia, theo tốc độ
của gió, nhanh chóng truyền đến cửa thôn.

Cũng có người đi ngang qua, người Triệu gia thôn, Tây thôn, thậm chí ở đồn trú cũng có người nghe thấy chạy đến hỏi thăm.

“Có chuyện gì thế này, chuyện gì thế này?” Liên lão gia tử được Liên
Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa vịn. Đám người Hà thị, Cổ thị đi theo sau
từ trong sân bước nhanh đi tới.

“Tiểu hài tử không hiểu chuyện, để cho mọi người chê cười. Một chút
việc nhà thôi, mọi người nên làm gì thì đi làm thôi.” Liên lão gia tử
trên mặt cố nặn ra nụ cười, hướng về phía mọi người vây xem khua tay
nói.

“Đi, đi, đỡ mấy người dậy, chúng ta trở về phòng nói chuyện đi.” Liên lão gia tử lại quay ra đằng sau nói với nữ quyến Liên gia.

“Lão gia tử, chuyện hai hài tử này nói có phải thật vậy hay không?”
Trong đám người đã có người hỏi, “Chúng ta đang nghe cũng không phải là
tiểu hài tử không hiểu chuyện gì.”

“Nếu chỉ nói việc nhà, người bên ngoài cũng không nên quản. Nhưng
nếu liên quan đến mạng người, đến lúc đó láng giềng mọi người cũng chịu
liên lụy theo. Liên lão gia tử, ngươi vẫn nên giải thích đôi câu cho mọi người a.”

Trong khoảng thời gian ngắn, thanh âm chất vấn nổi lên bốn phía.
Trong những người này, cũng không có người nào đi lên phía trước, đều là trốn trong đám người nói chuyện. Nhưng dù sao bọn hắn cũng mở miệng.

Liên Mạn Nhi rất vui mừng. Nàng có thể lý giải dân chúng bình thường
có tâm lý e ngại quan viên, đồng thời nàng cũng tin tưởng, công lý tại
lòng người. Hơn nữa Liên Thủ Nhân làm quan cũng là quan cách ở khoảng

bốn năm trăm dặm đường, mà ân đức và uy vọng của Liên Thủ Tín cùng
Trương thị lại được thành lập tại Tam Thập Lý doanh tử và trên thị trấn
Thanh Dương.

Các nàng không muốn phản kháng mà thôi, các nàng đã phản kháng, tất nhiên sẽ có người ủng hộ.

“Lão gia tử, con trai trưởng của ngươi đã làm quan rồi, cho dù không
cho các huynh đệ khác chỗ tốt nào, cũng đừng bức chết người khác như
thế. Ở trong thôn chúng ta cũng chưa từng xảy ra chuyện vô liêm sỉ như
thế a.” Có người từ trong đám người đi ra, ha ha vừa cười vừa nói.

Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, trông thấy người này đúng là lão Kim.

Hỉ Bảo đi theo đứng ở trước mặt lão Kim.

“Mạn Nhi, nhà của ngươi muốn bán người à, bán ai a?” Mắt Hỉ Bảo chớp chớp nhìn Liên Mạn Nhi, hỏi.

Liên Mạn Nhi lập tức quýnh lên 囧 rồi, trong nội tâm hận không thể đem Hỉ Bảo giẫm dưới chân.

Lão Kim ho hai tiếng, trừng mắt với Hỉ Bảo, để cho hắn câm miệng.
Cũng may hai người bọn hắn cách Liên Mạn Nhi gần, Hỉ Bảo mới vừa rồi
cũng giảm thanh âm nói chuyện, cho nên cũng không có người nào chú ý.

Liên lão gia tử cũng không nghe thấy, ông bị mọi người chất vấn, sắc
mặt tái nhợt. Vừa rồi ông được Liên Thủ Nhân gọi vào hậu viện, một lúc
sau Liên Thủ Nghĩa đến tìm hắn, nói là Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi
ra ngoài cửa lớn, gõ nồi sắt, đốt pháo, dẫn rất nhiều người đến, đang
nói ra việc xấu trong nhà. Lúc ấy, một cỗ hỏa chui lên óc ông. Nhưng ông cũng không có hồ đồ, biết rõ sự tình nhất định có nguyên nhân. Ông hỏi
Liên Thủ Nghĩa là chuyện gì xảy ra, và vì sao Liên Thủ Nghĩa không ngăn
cản.

Liên Thủ Nghĩa ấp úng, nhưng ông vẫn hỏi ra đại khái chân tướng. Lúc
ấy, ông thiếu một chút nữa thì sặc khí, trong nội tâm tức giận Chu thị
làm quá phận, đương nhiên, trong chuyện này hai đứa con trai bên cạnh
ông, Liên Thủ Nhân cùng Liên Thủ Nghĩa khẳng định cũng không thoát khỏi
liên quan.

Thế nhưng bất kể tức giận như thế nào, thể diện Liên gia ông vẫn muốn vãn hồi, cục diện rối rắm này, chỉ có ông ra mặt mới có thể thu thập
được.

Cũng may, ra mặt náo chính là Mạn Nhi cùng Diệp Nhi hai cái tiểu nha đầu. Trước đem người vây xem giải tán, người trong nhà bọn hắn trở lại
trong phòng, mọi thứ đều thương lượng được.

Không nghĩ tới, người trong thôn còn chất vấn ông. Quay đầu lại nhìn, Liên Thủ Nghĩa đã lui về phía sau vài bước, một nhà Liên Thủ Nhân càng
không thấy bóng dáng.

Liên lão gia tử cảm thấy yết hầu có chút khô, đang muốn mở miệng nói
chuyện, chỉ nghe thấy tiếng vang của xe kiệu, người vây xem rối rít tản
ra.

Thân thể Liên lão gia tử cũng có chút lay động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận