Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Buổi trưa ba ngày sau, Trương thị, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu
Thất một nhà bốn người rốt cục cũng đứng ở trước huyện nha, huyện Thái
Thương.

Huyện nha huyện Thái Thương tọa lạc tại giữa đường Đông trung tâm của huyện thành, bên cạnh đường Bắc. Liên Mạn Nhi xuống xe, dõi mắt nhìn
xung quanh một chút, trước mắt là một bức tường trắng, sau là một phố
Tuyên Hoá, lại sau này mới là đại môn huyện nha. Nhìn vao bên trong
huyện nha, nhà cửa dày đặc, ít nhất có mấy trăm gian phòng.

Liên Mạn Nhi vẫn là lần đầu tiên thấy huyện nha ở thời đại này, lần
trước đi thị trấn Cẩm Dương, bởi vì trong lòng có việc, vội vã chạy đi,
cũng không nghĩ tới đi huyện nha nhìn liếc mắt một cái.

Lão Nhị Lục gia dừng xe ngựa đứng ở một bên, liền lấy hành lý của Liên Mạn Nhi các nàng mang trên người.

“Đi, ta đưa mọi người vào.”

Thời điểm từ trong nhà đi ra, huynh đệ Lục gia cam đoan, cam đoan an
toàn của mấy mẹ con Trương thị, nói rõ, phải đưa người an toàn đến nơi.
Lão Nhị Lục gia cũng thực thành thực, không thấy người đến đón, liền
tính đưa các nàng trực tiếp vào, nhìn thấy người Liên gia ở Thái Thương
thì hắn mới đi.

“Ai. Phiền toái cháu rồi, tiểu Võ.” Trương thị liền cười nói.

Lão Nhị Lục gia đại danh tên là Lục Bỉnh Võ, tuổi không lớn, chỉ có
mười bảy tuổi, nhưng rất chững chạc. Dọc theo đường đi, ít nhiều tùy
tùng đi theo hắn, đã chiếu cố mấy mẹ con bây giờ mới xa nhà, vô cùng
thỏa đáng.

Mọi người liền đi về phía đại môn, mới vừa đi qua phố Tuyên Hoá, chỉ thấy trong đại môn vội vã đi ra hai người.

“Tứ thẩm, thẩm đến rồi.”

Liên Kế Tổ và Tưởng thị từ trong đi ra đón. Một nhà Triệu Văn Tài so
với mẹ con Trương thị xuất phát sớm một ngày, Trương thị bảo bọn họ sau
khi đến, nói cùng Liên Lão gia tử một tiếng, là hôm nay các nàng sẽ đến.

Mọi người chào lẫn nhau, tiếp đón xong, Tưởng thị và Liên Kế Tổ đem mẹ con Trương thị vào bên trong.

“Tứ thẩm, chúng ta nhanh vào trong nhà…. chờ mọi người đến, ông bà

nội sốt ruột, liền sợ mọi người không đến kịp.” Tưởng thị cười nói. Thời gian rất gấp. Ngày mai, chính là ngày Liên Tú Nhi gả đi.

Tưởng thị cùng Liên Kế Tổ đều thấy Lục Bỉnh Võ, lại không chào hỏi, cũng không muốn đi nhận hành trang Lục Bỉnh Võ mang.

Không nói Liên Kế Tổ. Tưởng thị cũng là dạng khi người. Liên
Mạn Nhi nghĩ trong lòng, xem ra đây là thói quen Đại gia cùng Đại phu
nhân, đem Lục Bỉnh Võ một thân ăn mặc bình thường xem thành hạ nhân.

Liên Mạn Nhi liền kéo kéo góc áo Trương thị.

“Kế Tổ, vợ Kế Tổ, ” Trương thị hiểu ý, liền giới thiệu Lục Bỉnh Võ
với Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị, “Đây là Bỉnh Võ của Lục gia ở trấn trên
chúng ta. Chúng ta lần này đến đây, dọc theo đường đi ít nhiều đều nhờ
đứa nhỏ này chiếu cố.”

Trương thị nói như vậy, chính là muốn Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị dùng cấp bậc lễ nghĩa đãi khách với Lục Bỉnh Võ.

“A.” Liên Kế Tổ lúc này mới chào hỏi cùng Lục Bỉnh Võ, nhưng cũng giống như trước không nghĩ nhận hành trang Lục Bỉnh Võ cầm.

Tưởng thị âm thầm đẩy Liên Kế Tổ, Liên Kế Tổ mới vươn tay hướng Lục Bỉnh Võ.

“Không có việc gì, hành trang này không nặng, để ta cầm đi.” Lục Bỉnh Võ nói.”Dì, cháu giúp mọi người mang vào.”

Mọi người liền tiếp tục đi vào trong. Huyện nha huyện Thái Thương
này. Cũng giống như biệt thự vậy, đều là trước cửa sau dinh thự. Vào đại môn, một đường vào trong. Đến trước mặt là nghi môn.

“Bên trong chính là Đại đường.” Tưởng thị nhìn bên trong Nghi môn chỉ chỉ, nhẹ giọng nói.

Liên Mạn Nhi liền nhìn nhìn bên trong, chỉ nhìn thấy một tòa đại
đường trang trọng, bên ngoài có tốp năm tốp ba nha dịch hoặc đứng hoặc
ngồi, đúng là buổi trưa, nói vậy tri huyện cũng đang nghỉ ngơi, bởi vậy
những người này mới có thể tản mạn như vậy.

Liên Thủ Nhân là Huyện thừa, chỗ ở không ở trong này, mà là theo
hướng đông Nghi môn, vào một cái cửa hông. Lại đi vào bên trong một đoạn đường, mới đến một tòa tiểu viện độc lập.

Đây mới là chổ Huyện thừa làm việc và ở lại. Tiểu viện có hai căn
nhà, căn nhất có ba gian phòng, hai bên là chỗ Huyện thừa làm việc, ở
giữa một gian phòng ngoài, lúc này cửa phòng đang mở rộng. Xuyên qua
phòng ngoài. Xuống bậc thang, sẽ thấy một bức tường có cửa tác dụng

giống như bình phong. Vòng qua bức tường, là một cái giếng nho nhỏ.

Đây mới là chỗ ở của Huyện thừa, Liên Lão gia tử cùng mọi người chính là ở tại đây.

Liên Mạn Nhi đưa mắt chung quanh, đánh giá tiểu viện này một
phen.Trong viện này, có ba gian thượng phòng, trái phải là ba gian sương phòng, Tây sương phòng có một gian phòng đang có hơi nước bốc lên ở ống khói, có mùi đồ ăn nhẹ nhàng bay ra.

Trong sân nhà lót gạch xanh, bốn phía có trồng cây cối, trời đã bắt
đầu mùa đông, lá cây đã sớm rơi hết, chỉ còn lại có thân cây và nhánh
cây trụi lủi, nhìn qua có vài phần thưa thớt.

Toàn bộ tiểu viện lại tương đối chỉnh tề sạch sẽ.

Đi vào sân nhà, đã có thể nghe thấy trong chính phòng truyền ra thanh âm có người nói cười.

” Tứ thẩm ở Tam Thập Lý doanh tử đến đây.” Tưởng thị bước nhanh tiến lên hai bước, lớn tiếng nói.

Tiếng cười nói trong Thượng phòng im bặt. Một lát sau, chỉ thấy Cổ
thị mang theo Liên Đóa Nhi, Hà thị mang theo Lục lang và Liên Nha Nhi từ trong Thượng phòng đi ra đón.

Trương thị liền mang theo Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và Tiểu Thất tiến lên, mọi người chào lẫn nhau, rồi hàn huyên.

Lục Bỉnh Võ thấy tình hình này, biết khẳng định là đưa đến chỗ chính
xác, tuyệt đối không thành vấn đề nữa, lúc này mới đem hành trang giao
cho Ngũ Lang.

“Dì, dì đã đến nơi rồi, cháu đây đi trước…. Đến ngày đó, cháu sẽ tới
đón mọi người. Cháu ở nhà trọ của lão Vương xe ngựa ở thành Tây, hai
ngày này nếu có chuyện gì, cứ phái người đi tìm cháu.”

Thương đội bọn họ lúc này, còn phải đi huyện bên cạnh, điểm cuối
chính là nơi này hoặc là thôn trấn lân cận. Mà địa điểm cuối cùng mọi
người tụ họp, chính là ở nhà trọ của lão Vương xe ngựa, thành Tây huyện
Thái Thương, huynh đệ Lục gia hai ngày này cũng đều nghỉ ở đó, chờ thời
điểm trở về, lại mang theo mẹ con Trương thị các nàng.

“Được.” Trương thị gật đầu đáp ứng.


Cổ thị không biết từ nơi nào gọi một tên sai vặt, tiễn Lục Bỉnh Võ đi ra ngoài. Hiển nhiên vừa rồi Tưởng thị đã nói thân phận của Lục Bỉnh Võ với nàng.

Không thể không nói, hai mẹ chồng con dâu này làm việc, mọi mặt đều ổn thỏa, gọn gàng.

“Mau vào phòng đi, ” Cổ thị dẫn mẹ con Trương thị đi lên trên phòng, “Lão gia tử cùng lão thái thái sáng sớm đã nhắc tới.”

“… Cô cả tới sớm hơn mọi người.” Đi lên trên phòng, Cổ thị lại bổ sung một câu.

Vừa rồi ở trên đường đi tới, Tưởng thị đã muốn đem tin tức này nói cho Trương thị.

Thượng phòng có ba gian, một gian ở giữa là nhà chính, chỉ dùng đãi
khách. Phía đông một gian, là Liên Lão gia tử, Chu thị cùng Liên Tú Nhi
ở, phía tây một gian, là Liên Thủ Nhân, Cổ thị cùng Liên Đóa Nhi ở.

Cổ thị trước đem mẹ con Trương thị vào Đông phòng.

Vào phòng, vòng qua một cái bình phong bên trái, dựa vào cửa sổ là một cái kháng. Trên kháng cơ hồ ngồi đầy người.

Liên Lão gia tử cùng Chu thị đều ngồi ở trên kháng, tay trái Chu thị
là Liên Tú Nhi, tay phải là Liên Lan Nhi, bên cạnh Liên Lan Nhi là Ngân
Tỏa.

Trương thị mang theo Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất chào Liên Lão gia tử, Chu thị.

“Mau đứng lên. Mau đứng lên.” Liên Lão gia tử vội đứng dậy, hô,
“Nhanh ngồi lên kháng, một đường này, lạnh lắm phải không…. Năm nay,
lạnh sớm a.”

Cổ thị cùng Hà thị cũng bảo mấy mẹ con lên kháng, Tiểu Thất liền cởi
giày trước. Vừa lên kháng, liền nhào vào trong lòng Liên Lão gia tử.
Liên Lão gia tử vuốt ve tiểu tôn tử mập mạp, cười đến râu run lên.

“Thế nào lại thấy Tiểu Thất nhà của ta lại cao lên, cũng béo ra.” Liên Lão gia tử nói.

“Nội, có thể gặp được nội rồi. Con ở nhà, mỗi ngày đều nhớ nội… và bà nội. Cha con, mẹ con, còn có ca, tỷ, chúng con đều nhớ nội.” Tiểu Thất
nói.

” Nịnh hót” Liên Tú Nhi trừng mắt nhìn Tiểu Thất một cái, rồi nói.

Liên Tú Nhi ngồi ở kia, mặc một thân xiêm y đỏ thẫm thêu hoa, trên
đầu cắm cây trâm phỉ thúy, châu hoa. Nâng tay, còn lộ ra một cái vòng
vàng óng trên tay cánh tay. Trên mặt vốn bình thường, bởi vì nhiễm chút
đỏ ửng, thế nhưng cũng rất có vài phần sáng rọi.

“Lời nói của Tiểu Thất nhà ta, ta tin.” Liên Lão gia tử liền vươn tay, làm bộ che chở Tiểu Thất, cười nói.

Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang cũng cởi giày lên kháng theo, Liên Mạn Nhi còn vụng trộm về phía Tiểu Thất trừng mắt. Tiểu Thất tiểu gia hỏa này

quỷ tinh linh, quả thực là dầu bôi trơn vạn năng.

Các nàng đều không nghe lời nói của Liên Tú Nhi.

Trương thị không cởi giày, chỉ ngồi bên kháng.

Liên Mạn Nhi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thất. Dưới mông ấm áp tràn đầy, xem ra kháng này đã đốt nóng. Nàng nhìn xung quanh liếc mắt một cái,
chỉ thấy trên đất bày đầy rương hòm, mặt trên đều buộc lại bằng lụa
hồng, hiển nhiên đều là đồ cưới của Liên Tú Nhi.

“Cái này một nửa là đồ cưới của Tú Nhi, một nửa a. Là sính lễ Trịnh gia đưa.” Tưởng thị liền nói khẽ với Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi cười gật gật đầu.

“Thư cha ngươi gởi, các ngươi đã nhận chưa?” Chu thị mặt bình tĩnh,
đặt câu hỏi nói, “Sao chỉ có các ngươi đến đây, lão Tứ đâu, lão Tam
đâu?”

Liên Lão gia tử liền ho khan một tiếng.

“Buổi trưa còn không có ăn cơm, con đi phòng bếp xem đồ ăn làm được chưa?” Cổ thị liền đứng lên, cười nói.

Bởi vì đi gấp, Liên Mạn Nhi các nàng thật đúng là chưa ăn cơm, Cổ thị vừa nói như vậy, Liên Mạn Nhi liền cảm thấy có chút đói bụng. Ở trong
xe ngựa, tuy rằng cũng lấy điểm tâm lót dạ, nhưng thời tiết như vậy, vẫn là canh nóng cơm nóng, sẽ càng được dạ dày hoan nghênh hơn.

“Đã qua giờ cơm, lúc này là lúc nào, nói nấu liền nấu, lấy đâu ra
nhiều tiền như vậy mua củi?” Chu thị liền răn dạy Cổ thị, “Sắp tới giờ
ăn cơm chiều, cơm chiều cùng nhau ăn.”

Cổ thị liền bồi cười, đứng ở kia ngồi xuống cũng không được, đi ra ngoài cũng không được.

Các nàng thật xa đến đây, còn là việc vui của Liên Tú Nhi, mặc kệ
trong lòng như thế nào, trên mặt dù sao cũng phải có vài phần tình cảm.
Tỷ như Cổ thị, từ khi Liên Mạn Nhi các nàng vừa vào cửa, người ta biểu
hiện không tệ. Đương nhiên, phu nhân Huyện thừa cũng nên có thủ đoạn như vậy.

Mà Chu thị, vẫn như trước là Chu thị của Tam Thập Lý doanh tử. Mặc dù làm mẹ của Huyện thừa, được xưng hô là lão thái thái, nghe nói, còn làm trò trước mặt mọi người trong nhà.

Liên Lão gia tử ho khan một tiếng, mở miệng.

“Mẹ, vừa rồi còn nói muốn ở phòng bếp chuẩn bị này chuẩn bị kia, chờ
vợ lão Tứ cùng bọn nhỏ đến đây, ăn ngon nóng hổi. Hiện tại người đến
rồi, mẹ lại nói như vậy. Không biết, còn tưởng rằng mẹ nói thật đó.”
Liên Lan Nhi lại cướp lời Liên lão gia tử, cười nói, “Đại tẩu, mau đi
đi. Sớm một chút mang cơm lên, đừng làm cho vợ lão Tứ cùng bọn nhỏ bị
đói.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận