Thế nhưng hiểu rõ thì thế nào, ván đã đóng thuyền. Chu thị
tuy là người bá đạo bất chấp lý lẽ nhưng bà cũng sinh ra và lớn lên trong thời
đại lễ giáo hun đúc vô cùng sâu, nghiêm khắc tuân thủ chuẩn mực của nữ nhân gả
chồng theo chồng, gả chó theo chó. Cho nên Chu thị cũng chỉ có thể khóc trong
thương tâm, tuyệt vọng vậy thôi.
Liên lão gia tử lúc này mới lên tiếng “Lão đại a. Ngươi thực
sự biết cách đâm một lưỡi dao vào tim ta và mẹ ngươi a. Sao ta có thể nuôi dưỡng
ra một kẻ lòng lang dạ sói như ngươi a…” Âm thanh Liên lão gia tử không còn được
bình tĩnh hào sảng như ngày thường, rõ ràng trong lòng ông đang bị tra tấn thật
đau đớn.
Không như Chu thị, Liên lão gia tử là người ổn trọng, nội liễm.
Gặp chuyện này, Chu thị có thể không kiêng nể gì mà đánh chửi người khác để
phát tiết nhưng Liên lão gia tử thì sẽ cân nhắc sâu hơn nữa… chứ không thể hành
động không cần suy nghĩ như Chu thị, đợi đến lúc xảy ra hậu quả gì lại cần người
khác thu thập thay. Liên lão gia tử làm đương gia đã lâu, ông không thể hành động
như vậy, hơn nữa ông cũng hiểu rõ mọi chuyện sớm hơn Chu thị, nhưng hiểu càng sớm,
hiểu càng rõ tim lại càng đau, trong nội tâm nỗi thống khổ, áp lực lại càng lớn.
“Lão đại, Tú nhi là muội muội ruột thịt của ngươi. Ta và mẹ
ngươi đến lúc bạc đầu mới sinh ra một khuê nữ này. Tú nhi so với Hoa nhi nhà
ngươi còn nhỏ tuổi hơn. Lão đại, ngươi… ngươi… có thể nào hung ác hạ được quyết
tâm làm ra việc như vậy. Trong lòng ngươi, trong mắt ngươi còn chứa nổi cái
gì?” Liên lão gia tử nói chuyện nhưng người quay sang một bên tựa như không thể
đối mặt với Liên Thủ Nhân.
“Cha. Chuyện này, cũng là về sau con mới biết được.” Liên Thủ
Nhân quỳ bò lên phía trước giải thích “Cha, người cũng biết từ lúc tới huyện
Thái Thương, con không được lấy một khắc rảnh rỗi, không phải chuyện xui xẻo
này cũng là chuyện phức tạp kia, đều là chuyện khổ sai rắc rối. Chuyện hôn nhân
này cũng do cha và nương định đoạt. Con lại bề bộn công việc không có lấy một
khắc rảnh rỗi để xem qua sự tình.”
“ … Cha, nương, con cũng chỉ như hai người đều bị người ta
làm cho mơ mơ màng màng cả. Đến ngày Tú nhi xuất giá, tới thời điểm bái đường
nhìn thấy tân lang bái đường cùng Tú nhi là Trịnh Tam lão gia đầu đã điểm bạc
con mới hiểu được chuyện a. Đây là con và cả nhà đều bị người ta lừa gạt rồi.”
Nói đến đây, Liên Thủ Nhân liền ô ô mà khóc lên.
“Lúc đó con vô cùng tức giận, chỉ muốn xông lên đạp cho Trịnh
Tam lão gia một cái đem Tú nhi về nhà.” Khóc lên hai tiếng, Liên Thủ Nhân lại đầy
lòng căm phẫn nói tiếp “Nhưng khi bước lên mới được hai bước con đã bị gia nhân
nhà Trịnh Tam lão gia vây xung quanh cản lại không cho làm gì hết.” Nói đến đây
Liên Thủ Nhân lại tiếp tục khóc.
“Có người đã hỏi con, nếu làm như vậy có kết quả gì, con có
nghĩ tới không.” Liên Thủ Nhân ở đó liên miên cằn nhằn nói.”Cha, Con ở đây cũng
chỉ là một huyện thừa nho nhỏ chỉ để bài trí, người dưới tay không có, quyền
không có. Trịnh gia là bá chủ một phương này, nếu lúc ấy con thực sự đem việc
náo lớn lên, một nhà chúng ta hơn mười miệng ăn, kể cả hai lão nhân gia người
cũng đừng mong sống được ở đây nữa.”
“Bọn họ có thể bỏ đi chức quan của con, thậm chí lấy cả tính
mạng của con, con cũng không sợ nhưng con không thể không vì toàn bộ gia đình
mình mà suy nghĩ… Tú nhi đã lên kiệu hoa bước qua cửa nhà người ta rồi, dù lúc
đấy con có đem muội ấy về thì đây cũng là một mối hôn sự đã thành … Cha, mẹ lúc
đó con chỉ có thể cắt chặt hàm răng và máu nuốt vào mà chịu nhục thôi. Sau khi
trở về con cũng không dám nói với hai người sợ hai người lo nghĩ, sốt ruột đến
phát hỏa nên không dám nói ra, chuyện buồn bực này con vẫn một mực giữ kín
trong lòng mấy hôm nay, con đây cũng nghẹn đến sắp bệnh rồi.”
‘Ngụy biện giỏi lắm, tiếp tục ngụy biện đi’ Liên Mạn Nhi cố
nén lắm mới không đem những lời này lớn tiếng nói ra.
Liên Thủ Nhân nói hắn đến lúc bái đường mới biết Liên Tú Nhi
bị gả cho Trịnh Tam lão gia, đây có mà lừa gạt con nít. Liên lão gia tử cùng
Chu thị đều là người cả ngày quanh quẩn trong viện nhỏ không biết Trịnh Minh
Sinh là Trịnh Tam lão gia không phải Trịnh tiểu công tử nhưng Liên Thủ Nhân hắn
đường đường là một huyện thừa cả ngày ở bên ngoài làm việc quan sai thế nào lại
còn không biết.
Quá ghê tởm. Liên Mạn Nhi hận không thể đi vào hung ác đạp
cho Liên Thủ Nhân mấy cước bởi tình cảnh này khiến cho nàng nhớ tới lúc trước
Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị có lòng tốt đưa nàng đi hưởng phúc làm con dâu phú
quý người ta nuôi từ bé như thế nào.
Liên Mạn Nhi trầm mặt quay đầu nhìn nhìn, thấy Trương thị,
Ngũ Lang, Tiểu Thất đều trợn mắt nhìn Liên Thủ Nhân dối trá. Vừa lúc Trương thị
cúi xuống bắt gặp ánh mắt Liên Mạn Nhi liền đem nàng kéo vào trong ngực, Ngũ
Lang cùng Tiểu Thất liền nắm chặt lấy tay Liên Mạn Nhi. Xem ra bốn người nhà
nàng đều đang cùng nghĩ đến một chuyện. Cái này cũng khó trách, tình cảnh này
quả thực là một phiên bản y hệt chuyện dĩ vãng của nàng.
Kẻ hại người không thay đổi, chỉ có người bị hại nay đã
khác.
Lúc trước Liên Tú Nhi còn đứng về phe Liên Thủ Nhân, Cổ thị
trách cứ nàng, mà Liên lão gia tử cùng Chu thị lúc ấy có từng thấy vô cùng đau
đớn thế không?
Hiện tại bọn họ như vậy là vì chuyện này đã xảy ra lần thứ
hai hay rốt cuộc là do không cách nào lừa gạt chính mình, không thể không đối nặt
sự thật tàn khốc.
Không, đều không phải. Chẳng qua vì Liên Tú Nhi là khuê nữ
ruột thịt của Liên lão gia tử cùng Chu thị còn nàng Liên Mạn Nhi chỉ là đứa
cháu gái đồng lứa, hơn nữa còn là con gái của hai bánh bao không được coi trọng
Liên Thủ Tín cùng Trương thị sinh ra.
Tương lai nàng trưởng thành, thành thân, sinh con, nàng nhất
định phải một mực bảo vệ con của mình, không để bất luận kẻ nào lấy bất kỳ cớ
gì khi dễ bọn chúng dù chỉ là nửa lần. Đây là một cái trách nhiệm cơ bản nhất của
một người làm mẹ. Liên Mạn Nhi cúi đầu, âm thầm hạ quyết tâm.
Lớn lên, thành thân, với ai kia? Nghĩ vậy, trong đầu Liên Mạn
Nhi lại thấp thoáng mấy hình ảnh khiến nàng ngẩn ngơ. Nàng bây giờ còn nhỏ,
nghĩ tới chuyện này hãy còn quá sớm, Liên Mạn Nhi khe khẽ thở ra một hơi.
Liên lão gia tử nghe Liên Thủ Nhân giải thích rốt cục cũng
không nhịn được tức giận mà mắng: “Lão đại, chuyện này ngươi nói ngươi không hề
biết? Ngươi cho là ta già rồi nên hồ đồ phải không. Ngươi cái đồ con rùa rụt cổ
này.”
“Cha, mọi chuyện con nói đều là sự thật… Con thực sự gặp quá
nhiều chuyện xui xẻo rắc rối không có thời gian rảnh nên mới qua loa đại sự tiểu
muội…” Liên Thủ Nhân mặc kệ Liên lão gia tử mắng chửi thế nào vẫn một mực cắn
chặt răng nói như cũ hắn không biết rõ sự tình đến khi Liên Tú Nhi bái đường mới
hay nhưng vì lo lắng an nguy tính mạng cả nhà hơn nữa ván đã đóng thuyền nên phải
chịu đựng không dám phát tác. Về sau không có cơ hội nói cho Liên lão gia tử
cùng Chu thị cũng là do một mảnh hiếu tâm sợ hai người biết chuyện tức giận, lo
lắng mà sinh bệnh.
Lúc này Liên Thủ Nghĩa tiếp lời “Cha, nương, chuyện này dù
hiện tại nói gì thì cũng đã muộn rồi. Tú nhi đã gả cho người ta sao có thể quay
về. Con thấy Trịnh Tam lão gia là người rất tốt, đối xử với Tú nhi lại càng
không có gì để chê trách. Nhìn Tú nhi hôm nay một thân ăn mặc này lại có người
hầu kẻ hạ tiền hô hậu ủng phong quang cỡ nào, đổi lại là nhà khác một phần như
vậy cũng chẳng được.”
Hà thị ở bên nghe chuyện cả buổi cũng đứng lên góp lời “Tốt
nhất vẫn là để cho Tú nhi thừa dịp lão nhân kia chưa chết kiếm nhiều thêm ít bạc…”
“Ngươi ngậm ngay cái mồm thối của ngươi lại.” Chu thị chỉ thẳng
ngón tay vào mặt Hà thị mà mắng to.
Hà thị dẫu miệng ra vẻ ủy khuất. Nàng còn không phải vì tốt
cho Tú nhi sao, gả cho lão già có tiền đấy, chẳng phải kiếm thêm ít tiền mới là
lợi ích thực tế nhất hay sao. Đúng rồi, để cho Liên Tú Nhi kiếm được nhiều bạc,
đợi cho Trịnh Tam lão gia chết rồi có thể đón Tú nhi trở về. Tất nhiên là Trịnh
gia lão thái thái không thể tái giá nhưng để cho nàng nhận một đứa con thừa tự
để dưỡng lão có lẽ không có vấn đề gì a.
“Tú nhi, muội cũng đừng khóc nữa. Không việc gì phải sợ. Sau
này Trịnh lão gia chết rồi vẫn còn có ca muội cùng ta, còn có mấy đại chất tử của
muội, muội cái gì cũng không phải sợ. Có thể để cho mấy đứa cháu muội chăm sóc
muội đến lúc lâm chung.” Hà thị hào phóng nói.
Đến lúc đó, Liên Tú Nhi kiếm được bạc trong tay, nàng cũng
có thể giúp đỡ… Hà thị càng nghĩ càng thấy viễn cảnh tốt đẹp, cái miệng cười
không khép lại được.
Chu thị nghe thấy lời Hà thị nói mà long mày dựng đứng lên,
bốp một cái tát thẳng vào mặt Hà thị
“Ta tát cho vỡ cái mỏ qua đen nhà ngươi. Ta tát cho ngươi
dám tính toán Tú nhi này. Ngươi mà cũng dám tính toán Tú nhi hả? Ngươi là cái
loại đàn bà phá nhà phá của. Sao ông trời không lấy sét đánh chết ngươi đi…”
Chu thị tái mặt mắng chửi Hà thị
Liên Thủ Nghĩa vội đứng dậy đẩy Hà thị ra ngoài “Không biết
nói chuyện thì ngậm cái mồm lại, không có ai bảo ngươi bị câm đâu. Ngươi còn đứng
đấy làm gì, còn không mau đi gánh bồn nước hầu hạ nương ta cùng muội tử rửa mặt.”
Liên Thủ Nghĩa đẩy Hà thị ra ngoài lại nháy nháy mắt để nàng
ta nhanh đi ra ngoài. Hà thị bụm mặt ủy khuất rời đi.
Chu thị lại khóc mắng: “Nhìn xem hai người các ngươi lấy được
loại con dâu tốt đẹp gì? Lấy con dâu hay lấy kẻ thù cho chúng ta đây a, ngày
ngày chỉ hận không thể bức tử hai lão già này, bức tử Tú nhi a.”
Liên Thủ Nghĩa đáp: “Nương người đừng khóc nữa, để một lát nữa
con dạy dỗ nàng ta.”
“Nương, mọi chuyện cũng xảy ra rồi. Tân lang tuy có lớn tuổi
nhưng như vậy càng biết thương xót tiểu muội. Tú nhi ở đó sẽ được ăn ngon, mặc
đẹp giàu sang phú quý, kẻ hầu người hạ chu đáo. Trịnh gia kia là gia tộc như thế
nào chứ. Con nghe nói chính phòng Trịnh gia trước giờ đều là thiên kim tiểu thư
quan lại thế gia đó. Nếu không phải đại ca làm huyện thừa, Minh Sinh đệ tái giá
cũng chẳng đến lượt Tú nhi nhà ta đâu.” Liên Thủ Nghĩa cố gắng khích lệ.
Chu thị liền đem cây chổi rơm tơi tả ném thẳng vào mặt Liên
Thủ Nghĩa.
Liên Thủ Nghĩa vẫn tiếp tục nói “Đây chính là người ta coi
trọng Tú nhi nhà ta. Tú nhi ở đó chính là dưới một người, trên vạn người …”
Liên Thủ Nghĩa đã từng đi học, biết chữ bất quá hắn lười biếng
không thích đọc sách nên những nắm gần đây chữ nghĩa cũng rơi rụng đi. Những
ngày này theo chân Liên Thủ Nhân ra ngoài giao tiếp nên cũng học được cách nói
chuyện có mùi văn vẻ. Chỉ là những lời hoa mỹ đó lại bị hắn dùng chẳng đâu vào
đâu khiến cho người nghe dở khóc dở cười.
“Nói như vậy là bởi cả đại gia đình Trịnh Tam lão gia, bất kể
là tuổi tác thế nào vai vế đều thấp hơn Tú nhi đều phải nhìn sắc mặt Tú nhi mà
sống. Cái này hơn hẳn việc gả cho tiểu tử phải nghe quy củ người khác, gặp người
phải quỳ gối, dập đầu hay sao. Mà tính tình Tú nhi sao có thể trải qua ngày
tháng như vậy đúng không?”
“Hai người vợ trước của Trịnh Tam lão gia đều có rương hòm đồ
cưới lưu lại, những vật đó hắn đều làm chủ cho Tú nhi làm vốn riêng. Đấy là hắn
đã lớn tuổi chứ nếu tuổi còn trẻ cũng không có những cái tốt này. Mà tuổi của hắn
dù lớn nhưng gặp cha mẹ cũng không thể không quỳ xuống hành lễ. Người xem, cả
cái Thái Thương huyện này, người có thể khiến đại nhân vật như Trịnh Tam lão
gia quỳ xuống chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà không, không phải có thể đếm
trên đầu ngón tay mà là trừ hai người ra không có ai khác.”
“Nương, người không tin phải không? Người không tin liền hỏi
Tú nhi xem hai ngày nay, Trịnh Tam lão gia cho nàng bao biều thứ tốt?”
“Lão đại.” Liên lão gia tử giọng có chút run rẩy nói “Trịnh
Tam … Trịnh Minh Sinh này, hắn thực sự là bao nhiêu tuổi?”
Liên Thủ Nhân có chút quanh co không trả lời. Liên lão gia tử
liền nói: “Đem hôn thư lại đây.”