Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Tưởng thị muốn trả tiền lại, cũng muốn lấy lại văn tự thỏa thuận.

Trương thị liền nhìn Liên Mạn Nhi một cái. Hiện tại, mọi chuyện trong nhà từ trong ra ngoài đều do Trương thị làm chủ. Nhưng đối với những
chuyện trọng yếu, người trong nhà đều rất xem trọng quyết sách của Liên
Mạn Nhi. Đây cũng là điều tất nhiên thôi, vô số sự kiện ngày trước đều
đã chứng minh, Liên Mạn Nhi khi xử lí mọi việc, so sánh với Liên Thủ Tín cùng với Trương thị thì sâu sắc và thỏa đáng hơn nhiều.

Hơn nữa, chuyện Liên Kế Tổ lưu lại văn tự, Liên Mạn Nhi cũng đã sớm cùng cả nhà khơi thông.

Trương thị dĩ nhiên sẽ không bỏ qua Liên Mạn Nhi mà tự ra chủ trương.

“Còn trả gì chứ, khi đưa tiền chẳng phải đã nói rồi sao, là chúng ta
cho, không có vay mượn gì hết.” Trương thị không chịu nhận tiền màTưởng
thị đưa qua.

“Đúng vậy, đại tẩu, tẩu làm như vậy, khác nào coi nhà bọn muội là người ngoài.” Liên Mạn Nhi cũng cười nói.

“Cháu nào dám xem mọi người là người ngoài, chỉ là, chuyện này nhất
định phải làm chu toàn.” Tưởng thị cười cười, nói tiếp, “Tứ thẩm, đây là lời Lão thái gia cùng Đại lão gia căn dặn, nhất định phải đem số tiền
này đưa lại choTứ thúc và Tứ thẩm.”

Tưởng thị lại lấy Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Nhân ra làm giá đỡ.

Tưởng thị là người rất giảo hoạt, nói chuyện giọt nước cũng không
lọt, luôn là đem chính mình hoàn toàn vô can. Chẳng hạn như, việc đưa lễ tới, là do Chu thị làm chủ, còn như muốn Trương thị nhận lấy tiền, trả
lại văn tự cho nàng, lại nói là do Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Nhân
phân phó.

Liên lão gia tử cùng Chu thị là cha mẹ ruột của Liên Thủ Tín, Liên
Thủ Nhân là đại ca ruột của hắn, ba vị này cấp Liên Thủ Tín, Liên Thủ
Lễ. Liên Thủ Lễ chỉ có cảm kích, không dám oán trách lời nào. Mà bọn họ
lên tiếng, Liên Thủ Tín cũng phải ngoan ngoãn vâng theo.

Đổi lại nếu Tưởng thị nói đây là nàng cùng Liên Kế Tổ muốn, như vậy
Trương thị có thể dựa vào thân phận trưởng bối, ra mặt trách cứ nàng.

“Ông nội sao lại khách khí như vậy. Chuyện này thực sự không cần mà.” Liên Mạn Nhi liền cười nói.

“Tứ thẩm, đại gia (chỉ Liên Kế Tổ) bởi vì chuyện này, mà bị không ít
người quở trách. Nếu giờ Tứ thẩm không nhận món tiền này, đến lúc bọn
cháu về bên kia, Lão thái gia cùng Đại lão gia đều sẽ không tha cho
chàng, dù là cháu, đến lúc đó cũng không biết phải ăn nói như thế nào.”
Mắt thấy nhắc tới Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Nhân cũng không có tác
dụng, Tưởng thị lời nói lại càng mềm mỏng.”Tứ thẩm, coi như là thẩm đau
lòng cháu trai, đau lòng cháu dâu người đi.”


Nàng đây là dùng mặt mũi hai tiểu vợ chồng nàng để van cầu Trương thị.

Trương thị đối đãi vãn bối, từ trước tới giờ đều mềm lòng, dễ nói
chuyện. Tưởng thị lại đến đại diện cho Liên gia. Ngày trước Trương thị
đối đãi với Tưởng thị, chính là, cho dù không để cho Liên kế tổ mặt mũi, cũng phải cho Tưởng thị một chút thể diện.

Chỉ là, ở Thái Thương xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến cho cái nhìn của Trương thị về Tưởng thị đã thay đổi.

Trương thị hiện tại không có hảo cảm, thậm chí có chút phòng bị đối với Tưởng thị.

Nhưng mà Trương thị da mặt mỏng, cho dù có không thích, có phòng bị
Tưởng thị, nghe Tưởng thị mềm giọng khẩn cầu như vậy, điều nàng có thể
làm được là lấy tâm tình cứng rắn mà không đáp ứng, muốn nàng sảng khoái cự tuyệt thì còn khó hơn đi lên trời.

Da mặt mỏng là thổ ngữ ở vùng nông thông Tam Thập Lý doanh tử, ý tứ đại khái chính là hay ngại ngùng, xấu hổ.

“Sao lại nói như vậy chứ.” Trương thị liền khó xử nói.

“Mẹ, đại tẩu con đã khẩn cầu mẹ như vậy, tiền này, mẹ vẫn nên nhận đi.” Liên Mạn Nhi ở bên canh nhìn thấy liền cười nói.

“Hả?” Trương thị nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi, thấy Liên Mạn Nhi
hướng nàng gật đầu, mặc dù trong lòng không giải thích được, nhưng mà
vẫn làm theo ý tứ của Liên Mạn Nhi, đem tiền nhận lấy.

“Xem ngươi nói kìa, thật giống như ta không nhận số tiền này thì sẽ
có đại họa xảy ra vậy. Được rồi, tiền này ta liền nhận.” Trương thị nói.

Tưởng thị thấyTrương thị nhận tiền, giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trương thị mặc dù cầm tiền, nhưng lại không đề cập tới văn kiện thỏa thuận của Liên Kế Tổ.

Tưởng thị đợi hồi lâu không thấy, đành phải mở miệng lần nữa.

“Tứ thẩm….văn tự kia?” Tưởng thị nhắc nhở Trương thị.

“Văn tự gì?” Trương thị nhận được Liên Mạn Nhi ra dấu, liền cố ý giả ngu nói.

“Chính là cái văn tự mà Liên Mạn Nhi cho đại gia mượn tiền, rồi đóng dấu tay vào đó.” Tưởng thị đành phải nói rõ.

“A. . . . . .” Trương thị làm bộ dáng như chợt hiểu ra.

“Đại tẩu, tẩu nói chính là tờ giấy kia sao?” Câu chuyện đã nói đến
đây, Liên Mạn Nhi liền cười nói, “Lúc đó chỉ là muốn đùa với Kế Tổ ca

một chút, về sau muội cũng không biết đã ném đi đâu rồi, mẹ, hay là
người cầm đi nhóm lửa rồi?”

Liên Mạn Nhi cố ý hỏi Trương thị.

“Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, mẹ làm sao mà nhớ nổi. Mạn Nhi, sao con có thể bất cẩn như vậy chứ?” Trương thị liền nói.

“Đâu có nghĩ tới để cho Kế Tổ ca phải trả lại tiền, giữ lại cũng
chẳng để làm gì, sao con lại phải lưu tâm làm gì chứ.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Vậy……văn tự kia bây giờ là còn hay mất?” Tưởng thị ánh mắt tối sầm lại, liền truy hỏi.

“Cái này, cũng không rõ thế nào nữa.” Liên Mạn Nhi liền nhận lấy túi
tiền trong tay Trương thị, “Đại tẩu, nếu không thì tẩu chờ ở đây một
chút nhé, để muội đi vào trong phòng tìm một chút xem sao.”

Tưởng thị còn có thể nói gì, chỉ có thể gật đầu.

Liên Mạn Nhi liền mang theo túi tiền, đi vào trong hậu viện.

Trở lại trong phòng, Liên Mạn Nhi lấy tiền trong túi đổ ra, đếm rồi
xếp vào trong hộp tiền, sau đó rửa tay, cầm lấy một quả táo, lại xuất ra một quyển sách, lật đến trang đang đọc dở ngày hôm qua, vừa đọc vừa gặm táo.

Ăn xong quả táo, Liên Mạn Nhi mới buông sách xuống, chậm rì rì quay trở lại tiền viện.

“. . . . . . Tìm không thấy.” Liên Mạn Nhi buông buông tay, nói cho Tưởng thị.

Tìm không thấy, cùng không cẩn thận đã mất hoặc là đã bị phá hủy,
không có đồng dạng như nhau. Nói cách khác, chứng từ này về sau sẽ biến
mất hoàn toàn, hoặc cũng sẽ có thể bị người tìm ra.

Tưởng thị là người thông minh, đương nhiên nàng biết phương diện này có khác biệt.

Nếu như Liên Mạn Nhi nói đã bị mất, bị hủy, sau này cho dù Liên Mạn
Nhi đem văn tự lấy ra, nàng còn có thể phản bác. Nhưng mà Liên Mạn Nhi
chỉ nói tìm không thấy, nàng còn có thể nói gì.

Bảo Liên Mạn Nhi tiếp tục tìm kiếm?

Liên Mạn Nhi sẽ đáp ứng, nhưng kết quả chỉ sợ vẫn như cũ là không tìm thấy.


Trương thị cùng Liên Mạn Nhi ngầm thống nhất, đều tỏ thái độ, nói văn tự kia cũng không có gì quan trọng, mà nàng có cố ý cưỡng cầu, cũng chỉ như muối bỏ bể.

Hơn nữa, dù nàng có cố ý cưỡng cầu, kết quả cũng sẽ không có gì khác biệt.

“Cái này….. .” Tưởng thị khẽ nhíu mày, thông minh như nàng, giờ phút này cũng không biết tìm lời nào thích hợp để nói.

“Đại tẩu, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, tẩu trở về thì nói với ông
nội cùng Đại bá là đã đem tiền đưa qua, đảm bảo chuyện gì cũng không
có….cái kia cũng không phải biên lai mượn đồ, có gì quan trọng đâu. Cả
nhà chúng ta đều hòa thuận với nhau, có gì mà phải lo lắng chứ.” Liên
Mạn Nhi liền nói.

Ý tứ của Liên Mạn Nhi rất rõ ràng, văn tự kia, có thể tồn tại, cũng
có thể không tồn tại. Chỉ cần các người không đến trêu chọc chúng ta,
như vậy chúng ta cũng sẽ không dùng văn tự kia đối phó các người.

Tưởng thị ngây người một lúc, nhưng ngay sau đó liền hiểu ý tứ của Liên Mạn Nhi.

Người của Tứ phòng, là không yên tâm bọn họ. Ngày hôm nay thiếu sót như vậy, nàng đoán chừng phải cam chịu thôi.

“Trời đã không còn sớm, chúng ta chuẩn bị nấu cơm thôi. Cha con cũng sắp về rồi.” Liên Mạn Nhi vừa cười nói.

“Đúng, nên đi nấu cơm thôi.” Trương thị gật đầu, “Vợ của Kế Tổ, cháu không cần đi đâu, sẽ làm cho xiêm y của cháu bị dính.”

Ở đây dính, là câu thổ ngữ cửa miệng của các lão nhân ở Tam Thập Lý doanh tử, ý tứ là dơ, bẩn.

Trương thị liền cùng Liên Mạn Nhi đi về phía phòng bếp.

“Không sao đâu ạ, cháu là vãn bối, sao có thể ngồi mà chờ ăn được,
xiêm y gì chứ, đều không quan hệ.” Tưởng thị trên mặt cười hòa, theo
Trương thị cùng Liên Mạn Nhi đi ra ngoài.

. . . . . . . . . . . .

Rất nhanh, nhóm nam nhân Liên Thủ Tín đã từ trên núi trở về, Liên Mạn Nhi xách ấm trà, đi châm trà cho bọn họ. Mới vừa vào cửa, đã thấy Liên
Kế Tổ ngồi bên cạnh chậu than sưởi ấm, một bên oán giận

“…..Ngày này thật là lạnh, chỉ mới chốc lát, đã đem xiêm y của cháu không chống đỡ nổi nữa.”

“Trên núi gió thổi mạnh.” Liên Thủ Lễ nâng mí mắt, nhìn Liên Kế Tổ một cái, nói.

Đều là mới từ trên núi xuống, Ngũ Lang với tiểu Thất cũng không mặc
nhiều hơn so với Kế Tổ, tuổi của bọn hắn so với Kế Tổ lại còn nhỏ hơn,
tuy nhiên bọn họ bộ dáng lại vẫn như thường, không có lấy một câu oán
trách.

“Kế Tổ ca, uống chén trà nóng cho ấm bụng.” Liên Mạn Nhi vào phòng, châm trà cho mọi người.

“Kế Tổ ca, Thái Thương bên kia ấm áp hơn so với bên này sao?” Rót trà cho Liên Kế Tổ, Liên Mạn Nhi lại hỏi.

“Bên đó cũng không ấm áp nhiều.” Liên Kế Tổ uống một ngụm trà, thoải

mái mà thở ra một hơi, mượn chén để làm ấm tay, mặt mày tươi tỉnh nói,
“Mùa đông bên Thái Thương kia trôi qua không chút khổ sở, ta mặc một
thân quần áo dày, tuyệt không thấy lạnh. Mà ở bên này ta chịu không nổi, tối ngày hôm qua, đốt vài bó củi, cũng chỉ ấm được một hồi, đến sau nửa đêm, ta bị làm cho đông lạnh mà tỉnh.”

“Nước bên kia cũng ngon hơn.” Liên Kế Tổ liền uống một ngụm trà rồi nói.

Liên Mạn Nhi chỉ cười cười, không nói gì.

Thái Thương nàng cũng đã từng đi qua, cũng không thấy nó tốt đẹp như
những gì Liên Kế Tổ nói. Cách nhau bốn trăm dặm, chênh lệch nhiệt độ
cũng không quá hai độ. Về phần thủy thổ, Liên Mạn Nhi ngược lại cảm thấy nước giếng ở Tam Thập Lý doanh tử đặc biệt ngọt.

Liên Kế Tổ cảm thấy Thái Thương tốt, hoàn toàn là do cuộc sống của hắn ở bên đó là cuộc sống của một đại thiếu gia.

Liên Mạn Nhi rót trà xong, liền từ trong phòng đi ra ngoài, tiểu Thất cũng đi theo ra ngoài. Phòng bếp bên kia đã đủ người rồi, Liên Mạn Nhi
liền cùng tiểu Thất quay trở về hậu viện, lấy chút hoa quả đem tới cho
mọi người ăn.

“Trên núi gió lớn, đệ có bị lạnh không?” Liên Mạn Nhi sờ sờ cái mặt bánh bao của tiểu Thất, hỏi.

“Không có, đệ mặc cũng nhiều mà.” Tiểu Thất lắc đầu, “Đệ mới không làm bộ làm tịch như Kế Tổ ca.”

Liên Mạn Nhi liền nhếch miệng cười.

“. . . . . . Ngày hôm qua đại tẩu không phải nói, ông nội không đến
được, để cho Kế Tổ ca đến dập đầu trước mồ mả tổ tiên sao? Kế Tổ ca mới
vừa rồi trên núi ngại lạnh, nếu không có cha nhắc nhở, ca ấy sẽ không
dập đầu đâu. Cha để cho ca ấy đắp lại đất cho mộ phần, ca ấy cũng không
nguyện ý. . . . . .”

“Ca ấy không tốt như vậy, chúng ta ai về sau cũng không được học theo đâu đấy.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Vâng. Ngũ Lang ca cũng có nói, phải nhớ kĩ bài học của Kế Tổ ca, không được rập khuôn theo.”

“Vì sao lại bảo là học theo, đệ biết chứ?” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Biết, ngày hôm trước ca đã nói chuyện kia cho đệ.” Tiểu Thất liền khoe khoang nói.

. . . . . . . . . . . .

Sau khi ăn xong bữa trưa, Liên Kế Tổ đã muốn rời đi.

“Bây giờ mới là giờ nào? Không phải nói ngày mai mới trở về sao?” Liên Thủ Tín vội hỏi.

Hôm qua khi Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị mới tới, Liên Thủ Tín liền hỏi
bọn họ sắp xếp hành trình như thế nào, lúc ấy Liên Kế Tổ nói ở lại hai
ngày rồi mới đi.

“Thái Thương bên kia còn rất nhiều công chuyện, cháu còn phải trở về
ôn bài.” Liên Kế Tổ liền nói, “Từ nơi này đi, chúng cháu còn phải ghé
qua huyện Cẩm Dương một chuyến nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận